webnovel

Định Luật Murphy Tình Yêu

~ Tác giả: MAME. ~ Tên gốc là เกลียดนักมาเป็นที่รักกันซะดีๆ: Định luật Murphy tình yêu - Ghét lắm thì ngoan ngoãn trở thành em yêu đi. • NHỮNG CHƯƠNG ĐẦU MÌNH EDIT KHÁ ẨU NÊN MỌI NGƯỜI THÔNG CẢM, NHỮNG CHƯƠNG SAU MÌNH ĐÃ CHỈNH CHU HƠN. • Vì cuồng MewGulf và cốt truyện nên mình quyết định dịch. Mình dịch truyện chưa có sự xin phép của nhà dịch bản gốc nên mình sẽ dịch được tới đâu hay tới đó. • Mình sẽ cố dịch hết quyển 1+2 gồm 61 chương + SC tương đương phim. Mình sẽ cố dịch sát nghĩa và dễ hiểu nhất. Một ngày có thể một chương hoặc hơn, nhiều lúc bận quá thì tầm vài ngày một chương, sẽ cố gắng KHÔNG DROP.

MARIA22 · LGBT+
Not enough ratings
37 Chs

Chương 26

"Mày có biết mày đang say không?"

"Tao không say!"

"Chỉ có người say mới nói mình không say, nhìn mày bây giờ đi."

"Hừm!"

Trên chiếc giường lớn trong căn hộ, Tharn đang nghiêng người thì thầm vào tai Type, Type cuối cùng cũng miễn cưỡng gật gù thừa nhận bản thân say, cậu ngẩng đầu lên hỏi.

"Mày có tha thứ cho tao không?"

"Không, mày cầu xin tao đi." Hai tay Type vòng qua cổ Tharn, cậu kéo Tharn lại gần môi mình.

"Tharn, mau lên." Type như nài nỉ, đưa mặt càng gần đến môi Tharn, Tharn thật sự kiềm chế không nổi nữa rồi.

"Mày đúng là một yêu tinh câu dẫn mà." Tharn cúi đầu hôn lên môi Type, nụ hôn dịu dàng khiến Type nhịn không được run rẩy, ngoan ngoãn chấp nhận nụ hôn từ đối phương. Cậu chủ động hé miệng để lưỡi của Tharn dần tiến vào, hai tay cậu ôm chặt đầu Tharn, âm thanh rên rỉ phát ra cũng càng quyến rũ hơn.

"Hừm!" Đầu lưỡi vờn nhau trong miệng hai người, khiến cho cơ thể cả hai dần nóng lên.

Những tiếng rên rỉ vang lên dồn dập, cả hai như khao khát muốn hòa vào nhau.

Sự ngọt ngào lan ra, hai người không quan tâm đến âm thanh ám muội đang vang lên khắp căn phòng số 888 này.

"Tao muốn nhiều hơn nữa." Tharn vừa tách khỏi môi Type, Type liền bất mãn lên tiếng.

Tharn lại hôn cậu một cái thật mạnh, đưa tay chạm vào Type nhỏ làm Type giật mình.

"Sao mày đã ướt rồi?"

"Tao say." Chỉ vừa nãy Type còn nói bản thân không say rượu, thế mà giờ cậu lại lập tức thừa nhận mình say, khi Tharn dần đẩy cơ thể nóng rực của hắn vào cậu, Type vùi đầu vào gối.

"Ưm Tharn, đừng, cái quần làm tao đau." Tharn muốn mặc kệ quần của cậu mà đâm tới, nhưng nó làm Type khó chịu, cậu cố đẩy Tharn ra.

"Đã nói nó làm tao đau mà."

"Nhưng nó làm mày kích thích hơn mà, mày xem tao càng chọc vào thì mày càng ướt nè."

Không sai! Ngón tay của Tharn càng đi vào sâu, quần của Type càng ướt hơn. Dường như khi Type say, cậu càng ngoan ngoãn nghe lời hơn.

"Hưm!" Lần này Type không cãi nữa, cậu quay đầu sang một bên, hơi thở nặng nề hơn.

"Ưm... A..." Lưỡi của Tharn quét qua núm vú của Type, khiến Type đang kìm chế bản thân không phát ra âm thanh nhịn không nổi mà phát ra tiếng rên rỉ.

"A, a! Đừng nhéo!" Tharn đưa tay lên nhào nặn đầu ngực Type, cậu lên tiếng kháng nghị. Lưỡi của Tharn lướt dọc theo cơ thể Type.

Hành động đó làm Type bật ra tiếng nỉ non, cơ thể cậu khẽ run lên, cậu vẫn cố hết sức để kiềm chế bản thân. Điều này khiến Tharn, người rất quen thuộc với cơ thể của Type, không thể không cười.

Cơ thể của Type giờ đã rất mềm mại nhạy cảm, và người làm cậu thành như vậy là hắn.

Tharn chỉ cần hôn thôi cũng đủ khiến Type bỏ xuống kháng cự.

"A... Tharn... Muốn... Đi vào... A... Tao muốn..." Type, người từng rất chán ghét gay, giờ lại đang rên rỉ cầu xin hắn. Tharn kéo quần của Type xuống đến mắt cá chân.

"Đừng!" Tharn vừa định cúi đầu xuống thì nghe Type hô lên.

"Đừng dùng miệng... Dùng thằng em mày đi."

Type nhấc hông mình lên hướng tới Tharn nhỏ.

"Đẩy... Vào đây... Tharn."

Tharn sững sờ, vì lúc này, Type đang cầu xin hắn đi vào phía sau cậu, Type cũng đưa hai ngón tay tới lỗ nhỏ của bản thân rồi nói với Tharn là cậu muốn Tharn đẩy vào đây.

Tharn đương nhiên không từ chối, nhưng hắn chỉ đẩy ngón tay vào.

"Mày muốn nó lắm hả?"

"A... Hưm... Tharn... Tao đã bảo mày, đừng dùng... ngón tay." Type run rẩy.

Khi những ngón tay của Tharn đi vào, cậu có cảm giác không thể làm chủ bản thân, nó gần như muốn chôn vùi cậu, thật không chịu nỗi nữa.

"Sao mày muốn thằng em tao đến vậy?" Tharn nắm lấy cơ hội để hỏi, bởi vì nếu bình thường có hỏi cậu cũng không thèm trả lời.

"Bởi vì nó nóng! Thằng em của mày vừa cứng vừa nóng, nên tao muốn... A!!!" Khuôn mặt của Type bị chôn sâu trong gối, hai tay nắm chặt lấy ga giường. Tharn chậm rãi tiến vào. Mặc dù hơi chặt, hắn vẫn có cách đi vào.

"Tao ra mất! Mày... Đừng... Đừng!"

Tharn có vẻ đã tìm được điểm nhạy cảm của Tharn, hắn hơi rút ra rồi đâm vào điểm đó.

"Tharn... Ở đó... Mạnh... Mạnh hơn."Tiếng rên của Type vang khắp phòng.

"Nếu muốn mạnh hơn thì mày tự làm đi!" Tharn thì thầm vào tai Type bằng giọng nói gợi cảm.

Cùng lúc đó, Tharn rút cự vật ra khỏi Type một chút.

"Ừm!" Không biết có phải là do ảnh hưởng của rượu bia không, Type bất ngờ đồng ý, cậu nhấc mình và ngồi lên trên Tharn, hơi hét lên.

"Tao ghét mày!"

Type dường như sắp chịu không nỗi nữa rồi, Tharn cúi đầu hôn xuống môi cậu.

Cự vật của Tharn đột ngột đi vào cơ thể Type.

Tharn đưa tay giữ lấy mông của Type, nhưng bị cậu dùng tay gạt ra.

"Không cần phải giữ tao!" Phản ứng của Type khiến Tharn bật cười vì bây giờ trông cậu... hình như đang bực bội.

"Aaaaaa..." Miệng thì nói vậy, nhưng Type vẫn vô thức nhấc hông lên rồi ngồi xuống. Tharn hết lần này đến lần khác ra vào cơ thể Type, trong phòng chỉ còn lại âm thanh ma sát thân thể lẫn tiếng rên rỉ.

Hiện tại, trên người Type không còn quần áo, làn da trần của cậu phơi bày dưới ánh sáng, cảnh xuân trước mắt khiến Tharn phấn khích, nhìn cảnh đẹp thế này thật khiến Tharn nhịn không được muốn dùng miệng nếm thử cơ thể Type.

Hắn biết cách dùng miệng khiến Type không chịu nỗi mà xin hắn dừng lại.

"Sao không đâm vào điểm này vậy.... Mày chưa sẵn sàng hả?"

"Hưmm! Đừng nắm lấy... của tao..." Type nhỏ cứng ngắc bị nắm chặt, khiến giọng của Type run rẩy theo cơ thể.

Tharn lật cậu lại, hắn từ phía sau đi vào.

Trong phòng chỉ có âm thanh của hai cơ thể cọ sát vào nhau, Type không còn cằn nhằn nữa, bên trong cậu siết chặt, mắt nhắm nghiền. Type thở dốc, nhấc hông cao lên để phối hợp với nhịp của đối phương.

"Ưmmm... A... A... Sướng... Lần nữa."

Không lâu sau, sự vận động của hai người kết thúc theo nhịp điệu đều đặn, cả hai đều trong khoái cảm trào dâng.

"Lấy thằng em của mày ra khỏi người tao!"

"Lấy ra nè!" Sau đó, làm xong thì Tharn nhỏ cũng hết sức rồi, hắn dính chặt tới Type, gục đầu vào vai cậu, mong sẽ nghe được điều gì đó dễ thương, không ngờ lại nghe cậu nói vậy. Tharn mệt mỏi mỉm cười.

"Vừa nãy mày lừa tao, tao đã tới rồi mà mày cứ tiếp tục làm!" Type hơi đẩy Tharn ra.

Tharn nằm một bên điều chỉnh hơi thở của mình rồi nói.

"Tao xin lỗi!"

"Đừng có giả vờ, trêu tao vui lắm hả?"

"Tao không có, là mày say mà!" Mặc dù đã thử qua rất nhiều tư thế, nhưng hắn không nghĩ Type sẽ ngại ngùng như vậy. Lần này là vì Type cứ dùng giọng đáng yêu năn nỉ hắn như thế, hắn làm sao khống chế được.

Tuy nhiên, Type cãi lại.

"Lúc mày tiến vào là tao đã tỉnh rồi!" Nói rồi, cậu lấy cái chăn trên giường quấn quanh mình. Tharn thở dài, hắn nói lại.

"Mày tha lỗi cho tao rồi đúng không?"

"Ừm, bạn mày nói đỡ cho mày rồi." Type nhỏ giọng nói, cả hai rơi vào im lặng.

Vãi thật, cuối cùng Tharn cũng thua trước Type.

Nghiêm túc mà nói, nếu muốn Type thừa nhận gì đó, không phải là không thể, nhưng sau khi làm liền tù tì đến nỗi cả hai đều kiệt sức thế này, Type hẳn đang muốn ngủ, để tránh cậu nổi nóng, Tharn phải buông cậu ra.

Tharn đứng dậy vào phòng tắm.

"Mày có thằng bạn tốt đấy." Type đột nhiên nói, Tharn ngờ vực nhìn lại Type, chỉ thấy bóng lưng Type đang nằm, hắn cười vui vẻ.

"Ừm, trong đám bạn của tao, thằng Lhong là tốt nhất."

"Vậy cuối cùng thằng bạn mày mới là người giúp tao giải quyết vấn đề này của tao và mày. Nếu có lần sau, mày sẽ chết mà không kịp ngáp, thằng Lhong sẽ giúp tao giấu xác mày." Giọng nói của Type nhỏ dần, Tharn nhìn lại, Type đã ngủ mất tiêu.

Hòn đá đặt nặng trong tim rốt cuộc cũng được đặt xuống, Tharn thở phào nhẹ nhõm.

"Tao hứa sẽ không có lần sau!"

"Thằng Tharn! Thằng Tharn! Thằng Tharn!!!"

"Chuyện gì? Sao mày hét um sùm vậy?"

Đã gần một tuần kể từ chuyện đó xảy ra, cả hai đã có thể đưa cuộc sống yêu đương trở lại đúng hướng, thậm chí còn ngọt ngào hơn trước. Nhưng Tharn có một cảm giác không thể nói ra, nhất là khi Type kể là Tar đã nói những lời đó với cậu, hắn một nửa đã tin, nhưng nửa còn lại thì suy nghĩ không tin Tar có thật sự nói ra những lời đó?

Khi Lhong bước vào phòng thay đồ, Tharn vẫn đang nghĩ về chuyện này. Thế nên lúc Lhong hét tên hắn làm hắn hết hồn, vì giật mình nên có chút tức giận, Lhong đặt điện thoại trước mặt hắn, cậu ta nói.

"Mày đọc cái này xong đi rồi chửi tao." Tharn nhìn Lhong bằng ánh mắt khó hiểu, hắn cầm điện thoại lên, mở khóa.

Một email.

"Đù!" Tharn không thể tin vào mắt mình.

"Khi thấy nó tao cũng phản ứng giống mày á: Đù! Mấy tuần trước tao có đăng clip diễn tập của tụi mình lên Youtube, tao còn không dám mong có ai ủng hộ tụi mình." Lhong hào hứng nói.

Tharn liếc xuống email một lần nữa.

Email nói là clip diễn tập của họ trên Youtube rất tuyệt, còn bảo hãy liên lạc với bên kia để bên kia đề nghĩ bọn hắn tham gia một lễ hội lớn sắp tổ chức.

Tharn nhìn lên nhìn Lhong.

"Là lạ sao ấy!"

"Chậc, tao cũng thấy vậy, nhưng không thử sao biết được." Tharn biết Lhong sẽ không nghe những gì hắn nói bây giờ, vì rõ ràng cậu ta đang phấn khích. Tharn liếc nhìn email kèm theo danh thiếp và số điện thoại liên lạc.

"Gọi nói chuyện thử xem!" Tharn nửa tin nửa ngờ nói, Lhong hào hứng nói.

"Tao sẽ cho Tae và anh Song xem."

"Tao nghĩ mày đừng gấp quá, gọi xác nhận rõ ràng rồi mới nói với hai người đó cũng chưa muộn, đừng để họ mừng hụt." Tharn là một người chu đáo, khi nghe Tharn nói vậy, Lhong nghĩ Tharn đang lo lắng quá nhiều rồi.

"Mày nghĩ hơi xa rồi, Tharn, nếu bây giờ vui thì cả đám vui cùng nhau, vui không được thì buồn cùng nhau... Vậy thôi." Lhong là một người rất đơn giản, cậu ta luôn nhìn thế giới như vậy. Tharn trước nay chưa từng gặp tình huống này, khi biểu diễn ở nhà hàng chị Jeed, có một số người thích tài năng của hắn, nhưng hắn chưa bao giờ cảm thấy mình đã đạt đến trình độ đó. Dù thế thì hắn cũng chưa bao nghĩ đến việc bỏ cuộc rồi để anh em trong ban nhạc tự lực cánh sinh.

"Vậy trong nhóm mình ai khéo ăn khéo nói để nghe máy?" Lhong hứng thú hỏi, Tharn nghĩ ngợi.

"Tao gọi cho, nếu người ta muốn gặp, tụi mình cùng nhau đến đó." Tharn nói xong, hắn lấy điện thoại bấm số trên danh thiếp.

...Tối tao mới về...

Sau khi gọi cho số trên danh thiếp, người phụ trách ở đó đề nghị gặp mặt, cuối cùng cả hai cũng tin là thật, nhưng nếu phải đi vào buổi tối, chỉ có hắn với Lhong đi được, Tharn cũng không quên nhắn tin cho bạn trai để báo một tiếng.

...Tao có buổi tập, mà buổi tập vào buổi tối...

Tharn thực sự muốn đi cổ vũ cho trận đá banh của Type vì Song đã đến một vài trận mà Type chơi từ đầu năm học, nhưng Type nói với hắn... Mày không cần phải đi.

"Mày đi làm gì? Đi cũng vô ích thôi!" Type nói với hắn như vậy.

Mặc dù vậy, Tharn cảm thấy lý do Type không cho hắn đi cổ vũ cậu là vì đội bóng của trường đã thua nhiều lần lắm rồi.

Type có lẽ không muốn hắn đi vì nếu kết quả thua thì sẽ khiến hắn thất vọng.

...Mày muốn ăn gì? Tao sẽ mua về...

Vài giây sau đã có tin nhắn trả lời.

...Không cần, tí tao đi ăn Techno...

Tharn mỉm cười trả lời lại.

...Ăn với Techno khác ăn Techno...

Không ngoài dự đoán, Type trả lời.

...Mẹ mày...

Câu trả lời đó khiến Tharn bật cười, hắn bước xuống xe, ngước nhìn khách sạn trước mặt, nghĩ về cuộc nói chuyện với người phụ trách mới vừa nãy.

"Ông chủ tôi có vài chuyện ở khách sạn nên tiện thể hẹn các bạn ở đó luôn, Tharn, bạn và bạn của bạn cứ đợi ở sảnh trước, khoảng 4:30 ông chủ sẽ xuống."

Tharn bước vào rồi chờ đợi, đôi mắt tìm kiếm Lhong, người đã nói sẽ tự lái xe tới.

[Tharn!!! Xe tao bị xẹp bánh hay sao á. Chết tiệt, xui như chó ý. Tao muốn điên luôn, con mẹ nó, tao không biết thay lốp.]

Lhong hét lên, cằn nhà cằn nhằn qua điện thoại, Tharn nhìn khắp nơi để xem Lhong có bể bánh xe ở gần đây không.

"Bây giờ mày đang ở đâu?"

[Ở ngã tư, ngay trước chỗ rẽ vào khách sạn.]

"Vậy giờ tao tới chỗ mày trước nha." Tharn liếc xuống đồng hồ, còn 15 phút nữa mới đến giờ. Nhưng Lhong từ chối.

[Không sao, mày khỏi tới đây, tao gọi cho trung tâm sửa chữa rồi. Mày cứ đứng đó chờ đi. Lần gặp đầu tiên tao không muốn để lại ấn tượng không đúng giờ đâu. Xong thì tao chạy đến ngay. Có gì gửi lời xin lỗi tới người đó giùm tao.]

Lhong nói xong liền vội vàng cúp điện thoại, Lhong nói không sai, ấn tượng đầu tiên rất quan trọng, không thể bỏ lỡ cuộc hẹn được, cơ hội chỉ tới một lần, Tharn quay vào tiếp tục ngồi chờ trong khi nhìn xung quanh.

Không bàn tới việc khách sạn này sang trọng cỡ nào, Tharn không có tâm trạng thưởng thức nó vì trong lòng hắn đang bồn chồn không yên.

Bọn họ đang nói gì thế?

Tharn nhìn xung quanh xem xét, đột nhiên thấy một cái gì đó rất quen, không! Là một người rất quen

Một học sinh đang đi về phía mình với một người khác lớn tuổi hơn một chút. Thoạt nhìn, Tharn tự hỏi có từng gặp người này không, nhưng hắn không nhận ra là ai cho đến khi người đó đến gần hơn, Tharn mới nhận ra....

Là Tar.

Tharn bật dậy ngay lập tức, hắn bất giác cau mày khi nhìn thấy hai người họ đi tới chỗ thang máy.

Tiếp theo, hắn thấy người đàn ông kia đưa tay tóm lấy Tar, sự thân mật như vậy khiến Tharn có chút lo lắng.

Tar đang làm gì vậy?

Tharn bắt đầu nhìn trái nhìn phải, tự hỏi liệu người đàn ông kia có lừa một học sinh trung học vào khách sạn không, sau đó Tharn cắn răng quyết định .....

Dù thế nào thì người đó cũng không phải anh trai em ấy.

Nghĩ vậy, cả hai chân bất giác di chuyển, Tharn bước đến lối vào thang máy, hắn nhìn chằm chằm vào số tầng hiển thị trên bảng thang máy, xem họ dừng ở tầng nào, hắn nhấn một thang máy khác.

Nếu hắn nhắm mắt làm ngơ, nhỡ có chuyện gì thì sau này hắn sẽ tự dằn vặt bản thân tới cuối đời mất.

Không lâu sau khi Tharn tới tầng nơi Tar dừng lại, nhưng hắn không biết, số phòng em ấy tới là phòng nào?

"Buông tôi ra! Tôi nói buông ra! Anh Tum không có ở đây."

"Im nào, lát nữa anh ấy sẽ tới. "

"Buông tôi ra! Thả tôi ra!"

Tar cầu xin để tên trước mặt thả em ấy ra, nhưng người đàn ông cứ như vậy không để em ấy đi, giằng co kéo em ấy vào phòng.

"Mẹ kiếp!"

"!!!!"

Tharn thấy người đàn ông lớn tuổi kia đấm vào bụng Tar, Tar bị đánh đến mức đứng không vững. Từ từ trượt xuống đất, hắn không thể đứng trơ mắt nhìn.

"Này! Dừng lại ngay!" Tharn hét lên với tên hung ác kia, nắm lấy cổ áo và vung nắm đấm tới tên đó.

Đối thủ bị mất cảnh giác, tên đó ngạc nhiên nhìn hắn.

"Này! Mày bị cái mẹ gì vậy? Đừng nhúng mũi vào chuyện người khác!" Tên đó cộc cằn nói, lùi lại vài bước. Tharn đỡ Tar ngã dưới đất lên.

"Nếu tao đứng đó nhìn rồi lơ đi, mày sẽ làm gì em ấy nữa?"

"Mày thì có liên quan gì trong việc này? Tao trả tiền rồi! Đệt mẹ! Nếu không muốn mua bán thì nói thẳng!" Tên đó nói. Điều này khiến Tharn tức giận khi tên đó đang xúc phạm người quen của hắn. Nếu không phải là vị khách Trung Quốc ở phòng đối diện nghe thấy tiếng ồn mở cửa hỏi thăm thì Tharn đã đấm cho tên đó một cú.

Người khách nhìn thấy tình hình, tên kia xấu hổ lẫn tức giận rời đi, Tharn lập tức cúi đầu hỏi người đang run sợ.

"Tar, Tar, em sao rồi?"

"Em không... Anh Tharn, em không có bán thân... Em không..."

"Anh biết, anh biết em không bán mình, không sao đâu." Tharn trấn an, vị khách người Trung cũng đến và hỏi về tình trạng của Tar bằng tiếng Trung. Tharn đỡ Tar vào phòng vì bây giờ dường như em ấy đang rất đau và khó chịu.

"Anh Tharn, đóng cửa lại... Em xấu hổ... Em không có bán mình... Thật sự... Tên đó gọi em rồi nói anh Tum ở đây và đang gặp nguy hiểm nên em gấp gáp chạy đi, em không ngờ... " Tar yếu ớt nói.

Tar tránh né ánh mắt Tharn, Tharn đóng cửa lại như Tar muốn, vì hắn cũng ghét cái tên người Trung với ánh nhìn soi mói kia.

Đôi mắt đó rõ ràng đang săm soi Tar.

Trên thực tế, bất cứ ai nhìn thấy tình huống như vậy sẽ nghĩ theo hướng đó, ngay cả khi là chính họ, nếu người kia không phải người họ quen, họ sẽ nghĩ như vậy, họ sẽ nghĩ người kia bán thân, nhưng do mâu thuẫn với người mua nên xảy ra tranh chấp.

Sau khi đỡ Tar nằm xuống giường, Tharn nghĩ mình nên nhanh chóng rời đi.

"Anh sẽ gọi cho Tum bảo cậu ta đến đây." Tharn không quên hôm nay hắn có việc, hắn cũng không quên lời thề kia. Vì vậy, hắn phải rời khỏi phòng càng sớm càng tốt rồi gọi cho Tum đến chăm sóc Tar thay mình.

Nếu muốn hỏi hắn có lo lắng cho Tar không? Lo lắng, tất nhiên, nhưng hắn lo cho bản thân hơn, còn lo bạn trai hắn cảm thấy thế nào.

Tharn đang quay đi thì Tar lập tức nắm lấy cánh tay hắn, Tharn buộc phải nhìn xuống em ấy.

"Anh Tharn, anh ghét em đến thế sao?"

Hành động của Tar làm hắn ngạc nhiên, câu hỏi của em ấy lại càng khiến Tharn ngạc nhiên hơn.

Những gì xảy ra tiếp theo làm hắn sốc hơn nữa.

Tar đột nhiên kéo Tharn xuống giường, trước khi hắn có thể phản ứng, em ấy đã nhỏm dậy ngồi lên người Tharn.

Tar áp sát tới khuôn mặt của Tharn, em ấy nhìn Tharn, cái nhìn đầy tin tưởng rất quen thuộc với hắn, em ấy nhẹ nhàng nói.

"Anh Tharn.... Đừng bỏ em một mình!"

"Tar, Tar, em không nên làm vậy."

Phải mất hơn một phút sửng sốt, Tharn mới tìm được giọng nói của mình. Hắn khó tin nhìn Tar đang ngồi trên người mình, bởi vì hắn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra.

"Không phải em vừa bị đánh sao?"

Tar mỉm cười nói, em ấy nhấc áo lên để Tharn nhìn chỗ bụng vừa bị đánh, chỗ đó trắng bóc, không có dấu hiệu bị đánh gì cả, khi nhận ra mình bị lừa, ngay lập tức Tharn cảm thấy mình là con bò ngu nhất thế giới.

"Tại sao em phải nói dối anh? Tại sao em lại làm thế? Vì em biết anh còn quan tâm em, vừa rồi chẳng phải anh đã lo lắng đến phát điên sao!" Nghe Tar nói vậy, Tharn rất tức giận, ai mà không tức khi bị quay như chong chóng vậy, hắn cố đứng dậy, nhưng...

Tar dùng hết lực ấn Tharn xuống giường.

"Buông anh ra!"

"Không! Em không buông!" Tar cự tuyệt.

"Buông anh ra ngay, Tar."

Tharn dùng hết sức quát lên, nhưng lại khiến Tar nhìn hắn với vẻ mặt đáng thương như sắp khóc.

"Em không buông! Em sẽ không buông tay, em không muốn buông tay anh nữa, không một lần nào nữa." Tar gào lên lên, trông em ấy hết sức đau đớn. Nhưng bây giờ Tharn không những không thấy tội nghiệp Tar mà chỉ càng tức giận hơn. Hắn đẩy Tar ra, nhưng Tar sống chết ôm lấy eo hắn.

"Anh Tharn! Em xin anh...."

"Em đã từng hỏi anh cái gì? Anh nghĩ chúng ta nói chuyện rõ ràng rồi, Tar à. Đến bây giờ anh vẫn coi em như em trai của anh, nhưng nếu em cứ cố chấp thế này, ngay cả anh em cũng không thể làm nữa, đừng trách anh." Tharn nói một cách lạnh lùng và kiên quyết. Hắn đẩy Tar ra, kéo cánh tay đang ôm chặt eo hắn xuông, nhưng Tar lại quấn chân quanh eo hắn.

"Tar, anh còn có hẹn, để anh đi đi." Tharn biết Tar đã lớn hơn nhiều so với trước đây, hắn còn cảm thấy em ấy đã mạnh lên không ít, Tharn phải cố kiềm chế không thô lỗ với em ấy.

"Anh có đi thì người hẹn anh cũng không đến đâu."

"Ý em là sao?" Mặc dù hỏi vậy, Tharn đã sớm lờ mờ đoán được chuyện gì đang xảy ra. Hắn bất lực nhắm mắt lại.

"Em lừa anh đúng không?!" Tharn như quát lên, người lúc đầu cố kiềm chế lực chỉ đẩy nhẹ Tar ra, bây giờ dùng hết sức mà đẩy Tar mặc kệ em ấy kêu lên vì đau, nhưng Tar vẫn không muốn buông tha hắn.

"Anh Tharn, anh hãy nghe em giải thích. Nghe em đã, em... em không cố ý lừa anh, em không nói dối anh, em chỉ không kiềm chế được thôi." Mắt Tar ướt đẫm, nước mắt lưng tròng như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, dù vậy, những giọt nước mắt đó không khiến Tharn thương cảm được với người đã lừa dối hắn.

"Anh tự biết suy nghĩ! Buông! Buông anh ra!" Tharn giằng co để tách khỏi Tar, hắn dùng sức đẩy em ấy sang phía bên kia của giường rồi lập tức đứng dậy "Anh Tharn, anh hãy nghe em giải thích." Tar khóc, em ấy vòng tay quanh eo Tharn, mặt áp vào lưng hắn.

"Anh Tharn, em thực sự không còn lựa chọn nào khác, đây là cơ hội duy nhất để em có thể gặp anh, anh Tharn, em xin anh, đừng rời xa em, đừng bỏ rơi em, em xin anh, chỉ một lần này thôi.... chỉ lần này thôi. " Tar nhỏ giọng cầu xin hắn, Tharn thở dài, mở tay quanh eo mình ra, hắn quay lại nhìn Tar.

"Không còn cơ hội đó nữa." Sau khi nói điều đó, hắn thấy những giọt nước mắt chảy dài trên má Tar.

Nước mắt em ấy lã chã rơi xuống, Tharn có chút xót xa, hắn quay đi không nhìn Tar.

"Chỉ...Chỉ một lần này thôi... Em xin anh một lần này thôi, em chắc chắn sau này không làm phiền anh nữa... Em thực sự sẽ không làm phiền anh nữa..." Tar nài nỉ.

"Tar, đừng như vậy nữa." Kí ức đẹp về Tar của Tharn đã biết mất sau khi hắn biết em ấy lừa hắn.

Tar ngày xưa đã chết, người đang ở trước mặt hắn bây giờ không phải người mà hắn biết.

"Đừng giẫm đạp bản thân như thế." Tharn nói, khiến Tar khựng lại, em ấy ngước nhìn hắn.

Đôi mắt của Tar tràn ngập đau đớn, nước mắt cứ thế rơi không ngừng.

"Anh Tharn... Em không có lựa chọn nào nữa... Em đã ... không còn lựa chọn nào... Bây giờ em không còn như trước nữa... Hức... Ai cũng có thể... Ai cũng có thể ngủ được... Đúng vậy, em rẻ mạc như thế... nhưng là vì em yêu anh... Hức... Em thực sự yêu anh... yêu anh... " Mặc dù bị lừa dối, Tharn vẫn mù quáng tin những gì Tar nói là thật vì em ấy khóc như thể em ấy đang đánh mất đi thứ gì đó quan trọng nhất cuộc đời.

"Tar, em luôn có rất nhiều lựa chọn, dù anh đang trong tình trạng không thể nói rõ, anh chắc chắn em sẽ gặp ai đó tốt hơn anh, giống như anh đã gặp bạn trai hiện tại của anh." Tharn an ủi.

"..." Tar ngẩng đầu lên, em ấy dùng đôi mắt sưng đỏ nhìn hắn, rồi cúi đầu xuống như thể thua cuộc, nhưng...

"Dù thế nào đi chăng nữa... Anh rồi cũng sẽ tay với anh ấy!"

"Tar!" Tharn quát, không tin những lời này lại nói ra từ miệng của Tar.

Em ấy muốn hắn chia tay với Type?

Tharn nhìn chàng trai hắn từng yêu trước mặt, sững sờ nhận ra một điều là hắn không còn yêu em ấy chút nào nữa.

Tar hắn từng yêu không phải là người như vậy, không thể nào là người như vậy.

"Anh giống em, sẽ không còn lựa chọn nào khác đâu."

"Shia!" Một lần nữa không đề phòng, Tar đẩy Tharn lên giường, nhưng lần này em ấy không chỉ đơn giản ôm eo hắn, mà còn làm một điều khiến hắn bàng hoàng.

Tar nhanh chóng cởi quần của Tharn, trước khi hắn phản ứng kịp đẩy em ấy ra, Tar đã giữ thằng em hắn trong tay.

"Tar, dừng lại đi."

Tuy nhiên, còn một điều đang chờ đợi sẽ khiến hắn kinh ngạc hơn nữa.

"Thằng khốn! Đi ra cho tao!!!"

Đột nhiên, hắn nghe thấy ai đó đập mạnh vào cánh cửa phòng, theo sau là sự xuất hiện của một người mà Tharn không mong đợi sẽ thấy ở đây, người ấy đang đứng trước mặt hắn. Tharn trên giường muốn choáng váng, Type bước vào, cảnh tượng thế này thu hết vào mắt cậu.

Cảnh tượng Tharn nằm nửa người trên giường, còn bàn tay Tar chôn xuống nửa thân dưới của hắn.

"Mẹ nó chứ!" Tharn chật vật đẩy Tar ra, hắn bước đến gần Type, thấy Type đang sốc chăm chăm nhìn hắn.

"Type, mọi chuyện không như mày thấy." Giọng nói của Tharn càng lúc càng nhỏ hơn, mong Type sẽ hét lên với hắn hay giết hắn cũng được, nhưng Type không làm vậy, thay vào đó cậu... khóc.

Type đang khóc!

Không giống như Tar khóc nức nở, nước mắt Type chỉ lặng thầm chảy dọc theo má.

Cơ thể của Type trượt từ từ xuống đất, Tharn không thể nói lời nào.

"Tao cũng không muốn tin những gì tao vừa thấy?" Type chỉ nói như vậy rồi im lặng, Tharn muốn đỡ cậu dậy, gấp gáp nói.

"Type, thật sự là hiểu lầm, tao với em ấy không có gì xảy ra cả, thật sự chẳng có gì." Tharn muốn giải thích, hắn vội vàng mặc quần lại, trái tim hắn vẫn sợ hãi, sau tất cả, sự thật rành rành ngay trước mặt, hắn không biết mở miệng giải thích làm sao, Type quay đầu nhìn Tar đang ngồi trên giường, cậu nói.

"Mày thắng rồi! Mày hả dạ chưa?" Type tuyệt vọng nói, từ giọng nói của cậu có thể thấy cậu đau đến như thế nào.

"Là tao ngu mới nghĩ Tharn khác với những người khác, là bản thân tao quá ngu ngốc khi nghĩ bản chất của một thằng con trai có thể thay đổi, tao cũng vậy, cũng là con trai, tao biết đồ dâng đến miệng có thằng nào mà từ chối được chứ, vậy mà tao vẫn ngu muội." Type lặp đi lặp lại tự chửi bản thân mình, nước mắt không ngừng chảy xuống.

Sau đó, cậu quay lại nhìn Tharn.

"Tharn, chia tay được rồi!"

"!!!!"

Tharn không muốn tin vào tai mình, hắn sững sờ bất động tại chỗ, đôi mắt chăm chăm nhìn Type, Type muốn rời khỏi phòng.

"Không! Type, tao sẽ không chia tay, tao không chia tay!" Tharn lao tới chặn Type, không cho cậu đi, Type không nhìn vào mắt hắn một cái, cậu lạnh lùng nói.

"Tao hết chịu được rồi Tharn, tao không muốn bắt gặp người yêu mình đi gặp người yêu cũ nữa, tao quá mệt rồi. Tharn, tao là một thằng con trai! Mày khiến tao như một đứa con gái suốt ngày lo lắng về việc chồng mình có lừa dối mình không, lúc nào cũng như ăn trộm lẽo đẽo đi theo để bắt tiểu tam? Tao, thằng Type này không muốn làm những chuyện vậy nữa, thế là quá đủ với tao rồi. "

"Trời má, tụi bây bình tĩnh xíu coi, thằng Type, cả mày cũng vậy, ngay từ đầu mấy chuyện này đều trong kế hoạch thằng Tar hết mà, mày đừng vội đổ lỗi cho thằng Tharn." Chứng kiến từ đầu đến cuối, Lhong cố gắng xoa dịu hai bên.

"Ý mày là sao? Kế hoạch là thế nào?" Có điều gì khác mà cậu không biết, Type bấu chặt Tharn.

Tharn còn không kịp trả lời câu hỏi của cậu, Type tức giận rút tay lại, hắn gầm lên.

"Mày buộc phải làm mọi chuyện đến nước này à?" Nghe thấy lời nói suy sụp của Tharn, cậu tuyệt vọng nhắm mắt lại, nhanh chóng ra khỏi phòng, Tharn ngay lập tức đuổi theo.

"Tharn, Type nó đang bực, mày để nó bình tĩnh lại cái đã." Lhong ngăn Tharn lại.

"Bình tĩnh? Type nói sẽ chia tay với tao, mày nói tao bình tĩnh thế đếch nào được! Lhong, mày biết gì? Nhanh nói với tao." Tharn dừng lại, quay sang hét vào Lhong, cậu ta mỉm cười, quay đầu lại nhìn Tar, người đang nằm trên giường.

"Thực ra tao có biết gì đâu, khi tao đến là thấy thằng Type rồi, Type nói Tar đã gọi cho Type rồi nói mày đang ở cạnh nó..." Lhong nói một câu đầy ý tứ rồi tiếp tục.

"Tar cũng nói với Type là mày vẫn còn yêu nó và nó sẽ chứng minh điều đó với Type, nếu Type không tin thì đến đây xem, Tar để chìa khóa của phòng dưới quầy lễ tân."

Sau khi nghe những lời của Lhong, Tharn không thể tin vào tai mình, hắn quay đầu hoài nghi nhìn Tar, sự thất vọng như phủ lấy hắn, đến mức không nói được gì.

Đây là điều mà những người đang yêu sẽ làm?

Rốt cuộc, Tharn chỉ chán ghét nói.

"Đừng để anh gặp lại em lần nào nữa."

Nói vậy rồi, Tharn rời khỏi phòng bất chấp sự ngăn cản của Lhong, vì nếu còn ở đây thêm giây phút nào, Tharn không thể chắc hắn sẽ không xông tới giết Tar... Hắn phải đuổi theo Type, hắn không muốn hai người vì chuyện này mà kết thúc như thế.

Ngay cả khi Type bắt hắn quỳ xuống cầu xin, hắn sẽ quỳ.

Do giao thông vào giờ cao điểm buổi tối, phải mất một lúc lâu hắn mới về được căn hộ, trên đường đi hắn liên tục gọi cho Type, nhưng điện thoại của cậu đã tắt, như vậy càng khiến Tharn lo lắng hơn. Ngay khi đỗ xe xong, Tharn không chần chừ phóng lên lầu, ngay khi bước vào, hắn thấy một cảnh này.

"Mày đang làm gì vậy?"

Ngay khi bước vào, hắn thấy Type đang dọn đồ.

"Thì phải dọn ra khỏi đây, không phải sao? Tao với mày chia tay rồi, mày muốn tao ở lại nhìn mày đem người khác về nhà âu yếm à?" Nói xong, Type nhét đồ vào túi, Tharn hoảng hốt đưa tay ra ngăn cậu lại.

"Tao không chia tay, tao sẽ không chia tay với mày."

"Nhưng tao muốn chia tay." Type kiên quyết nói, cậu hất tay Tharn ra, tiếp tục dọn đồ của mình. Tharn đứng bên cạnh nhìn, lo sợ đến muốn điên.

Type không phải tức giận nhất thời, cậu không đùa, cậu đang rất nghiêm túc.

"Type, nhìn tao!" Tharn ép Type nhìn hắn, hắn nhìn đôi mắt kiên quyết của Type, những cảm xúc trong đôi mắt sưng đỏ của cậu không biết là đau lòng hay tức giận, nhưng giờ Tharn biết hắn phải giữ cậu lại bằng mọi giá.

"Không có gì xảy ra giữa tao với Tar cả, tin tao!"

"Mày nghĩ tao ngu hả?" Type lập tức hỏi lại, Tharn vội vàng lắc đầu phủ nhận.

"Tao thật sự không làm gì cả, tin tao đi, mày biết Tar lên kế hoạch lừa tao, sao mày vẫn tin nó?"

Tharn nỗ lực giải thích lý do. Type biết tất cả đều là kế hoạch của Tar, cảnh cậu nhìn thấy trong phòng khách sạn cũng là kế hoạch của Tar, Type dừng lại rồi nhìn Tharn.

"Tao biết nó dàn cảnh."

"Vậy tại sao mày vẫn...."

"Nhưng tao hết chịu nỗi rồi, Tharn."

Tharn không giấu được nụ cười khi nghe được câu trả lời hắn muốn nghe, nhưng khi nghe những lời tiếp theo của Type, hắn hoang mang không biết phải làm gì. Type lùi lại vài bước và mỉm cười, không phải là một nụ cười vui vẻ hay hạnh phúc.

"Cái này là nó cố tình lên kế hoạch. Vậy lần sau thì sao? Rồi những thằng bạn trai cũ khác khi gặp mày sẽ lại khóc lóc khiến mày thương hại tụi nó?"

"..." Tharn không biết trả lời thế nào, chỉ yên lặng nhìn Type nói ra suy nghĩ trong lòng cậu.

"Lần trước là San, lần này là Tar, vậy lần sau thì sao? Lần sau sẽ là ai nữa?"

"Nhưng...."

"Tao đã nói nó quá sức chịu đựng của tao rồi, tao không muốn thành một thằng hề. Mày cũng biết tao ghét gay, sau đó mày cũng biết là tao không thể nghĩ bản thân như một đứa con gái mỗi ngày phải ghen tuông bảo vệ bạn trai, Tharn, mày nhìn tao xem tao có muốn tiếp tục vậy không? Cứ tuyên bố chủ quyền của tao đối với mày, đi đâu cũng nói mày là của tao hả? Tao không thể chịu nỗi nữa, tao quá mệt mỏi, tao không chịu được nữa, cứ như thế sẽ càng làm tao ghét bản thân tao hơn thôi. "

Tharn không thể nói lời nào, bởi vì không phải chỉ vì chuyện của Tar, mà đây là những điều Type đã suy nghĩ từ lâu.

"Tharn, nếu một ngày nào đó chúng ta cũng phải chia tay, tao nghĩ nên chia tay ngay từ bây giờ thì hơn, đừng đợi đến ngày tao với mày chìm sâu vào đoạn tình cảm này, còn tao thì càng đánh mất bản thân." Tharn thích Type tức giận vô lí cãi nhau với hắn, hơn là bình tĩnh nói với hắn lí do như bây giờ, khi Type lấy xong đồ rồi đóng túi lại.

"Buông tao ra!" Câu nói này khiến những giọt nước mắt của Tharn trực tiếp rơi xuống.

Nước mắt chảy dài trên má Tharn, đau đớn vì Type nói hắn hãy để cậu đi, nhưng...

"Tao yêu mày!"

"Tao biết, Tharn, tao biết." Type trả lời, cầm lên balo, sau đó Tharn đã làm một việc mà hắn chưa từng nghĩ hắn sẽ làm trong đời.

Hắn quỳ xuống, ngước mặt nhìn Type đang kinh ngạc.

"Đừng rời xa tao! Tao xin mày... Đừng bỏ tao... Type, tao yêu mày, tao thật sự yêu mày."

Tharn không biết làm gì ngoài việc van xin Type, xin cậu thấy được tấm lòng của hắn, cầu xin cậu nhìn thấy tình yêu của hắn dành cho cậu.

Mặc dù đã chia tay rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên Tharn cảm thấy đau đớn đến vậy, Tharn nhận ra dù hắn đã từng yêu qua rất nhiều người, nhưng chỉ có người trước mặt là người không thể thiếu trong cuộc đời của hắn.

Type cố gắng thoát ra, cậu chỉ nói.

"Đừng như vậy Tharn, đừng ép tao phải buông bỏ mọi thứ như thế này."

Nghe thấy Type vẫn còn yêu hắn, Tharn nắm lấy tay của Type để hôn, như thể tìm thấy được ánh sáng trong bóng tối, hắn nói.

"Tao xin mày, đừng bỏ tao, tao sẽ làm bất cứ điều gì mày nói, tao sẽ làm bất cứ điều gì, chỉ xin mày đừng chia tay với tao." Tharn run rẩy nói, Type nghiến răng giật tay lại, cậu nói.

"Tao chia tay là vì muốn tốt cho mày." Type quay lưng muốn đi.

Tharn ôm chặt eo Type, hắn áp mặt vào lưng cậu, nghĩ Type sẽ mềm lòng không bỏ đi nữa, nhưng Type kéo tay Tharn ra, Tharn như mất sức ngã gục xuống sàn.

Sau đó, Type bước đi không ngoảnh mặt nhìn lại lần nào, khiến Tharn ngồi trên sàn khóc nức nở như một đứa trẻ vừa mất đi tất cả.

Tao yêu mày, Type. Đừng rời xa tao. Tao cầu xin mày, đừng bỏ tao đi!

Tharn cảm thấy đau khổ như sắp chết, nhưng Type cũng không khá hơn là bao. Cậu kéo vali ra khỏi tòa nhà, xuống dưới liền gặp Lhong sớm đã đợi ở dưới.

"Type, cái quái gì vậy? Sao mày lại dọn đồ bỏ đi?" Lhong bước tới và nhìn Type với vẻ mặt lo lắng, Type quay lại mỉm cười với cậu ta.

"Tao đã chia tay với Tharn, chẳng phải tao cứ mặt dày ở lại là làm khó nhau à?" Nói xong, cậu ngây người cúi đầu xuống nhìn tay mình, tay cậu vẫn còn run run, Lhong nhìn Type, ánh mắt cậu ta vô cùng lo lắng.

"Tao nghĩ mày phải bình tĩnh chút đã, lúc này mày nổi điên nên có thể suy nghĩ không thấu đáo, lỡ đâu mày bình tĩnh lại, lúc đó mày lại có thể tha thứ cho nó." Thế nhưng Type lắc đầu nói.

"Không! Cho dù bây giờ hay sau này, một ngày nào đó tao rồi cũng chia tay với Tharn, nghiêm túc mà nói, như vậy thà chia tay từ bây giờ đỡ lằng nhằng lắm việc. Nếu cứ dùng dằng đến thời gian sau này, tao sợ lúc đó bản thân tao không nỡ buông tay." Type xem như cũng đã nói hết lời, cậu quay đầu đi chỗ khác. Điều này khiến Lhong thở dài.

"Vậy bây giờ thằng Tharn thế nào?"

"Tao không biết, giao cho mày đấy."

"Mày đã chắc chưa vậy?"

"Ừm, tao chắc rồi." Type chắc nịch nói, Lhong bất đắc dĩ nói.

"Nếu mày đã quyết định vậy rồi, để tao lên xem thằng Tharn thế nào đã." Lhong vừa nói xong, tiếng xe máy vang bên tai.

"Bạn tao tới rồi, tao đi trước đây." Type nói ngắn gọn, bước đến chỗ Techno đang đậu xe.

"Ổn không mày?" Techno hỏi, Type nhìn lên.

"Mày biết tao đã quyết rồi." Sau khi Type nói xong, cậu ngồi lên yên sau xe máy. Type vỗ nhẹ vào yên ra hiệu bảo No mau đi trước khi cậu đổi ý. Chiếc xe máy chậm chạp khởi động, Type không dám nhìn lại, vì sợ trong một khắc nào đó mình sẽ yếu lòng.

Type lẫn thằng bạn của cậu đã đi xa, nhưng Lhong vẫn đứng ngốc ra đó nhìn bóng dáng họ càng thu nhỏ lại.

[Tôi đã làm theo lời anh nói rồi, gửi những video đó cho tôi ngay.]

Đầu dây bên kia vừa dứt lời, Lhong liền mỉm cười.

"Mày làm tốt lắm, lát nữa tao gửi cho mày!" Giọng của Lhong trầm hơn bình thường, trái ngược với giọng điệu bên kia đang rất tức giận.

[Anh quá là nham hiểm! Tôi không thể để anh Tharn chơi với anh nữa.]

"Ý mày là gì đấy?"

[Tôi biết anh là ai rồi! Tôi thật là ngu xuẩn, đã một năm rồi, sao tôi lại không nhận ra anh là Lhong ngay từ đầu chứ, sao anh phải làm ra loại chuyện này? Sao anh làm thế với anh Tharn?]

"..." Lhong cười, Lhong không nói gì, chỉ khẽ cười.

"Mày nghĩ mày còn cơ hội đi nói? Mày nghĩ thằng Tharn còn đếm xỉa tới mày khi mày làm nó chia tay với người nó yêu nhất không? Ôi! Còn chưa nói cái người như mày còn chơi threesome với người khác! " Lời nói của Lhong đầy mỉa mai lẫn khinh bỉ, cậu ta nghe tiếng nghẹn ngào bên kia điện thoại, câu chửi mắng tiếp theo của bên kia đầy lửa giận nhưng cũng đầy bất lực.

[Anh đi chết đi!]

Lhong trả lời gãy gọn "Tao không nghĩ tao chết dễ dàng vậy đâu. Tao sẽ gửi video cho mày khi mày hết giá trị lợi dụng, bởi vì ngay cả khi người trong video là mày khóc đến chết đi sống lại, Tharn sẽ không bao giờ quay lại với mày đâu, vì mày đã làm Tharn đau khổ đến cỡ nào chứ." Nói xong, Lhong nở nụ cười thâm độc, cất điện thoại vào túi.

"Đều là mấy thằng ngu." Lhong nghĩ về mấy thằng bạn xung quanh mình.

Không ai yêu Tharn hơn mình!

Ý nghĩ này của Lhong thậm chí còn dữ dội hơn trước, cậu ta cảm thấy cậu ta yêu Tharn hơn bất cứ ai, nhưng Tharn chưa bao giờ quay lại nhìn Lhong lấy một cái.

"Không! Dù thế nào, người cuối cùng ở bên Tharn phải là mình, tất cả người khác đều phải tránh ra." Lhong tự nhủ sau khi thay đổi biểu cảm, điều chỉnh biểu cảm của mình thành lo lắng hết mực cho bạn bè, rồi Lhong bước vào tòa nhà căn hộ.

Thế nào thì cũng không thể để Tharn thấy một mặt này của mình được.

Nếu Tharn từ sớm nói với mình về mối quan hệ thật sự với Type, mình sẽ không bao giờ để hai người họ qua lại nhiều tháng đến vậy, Tharn cũng sẽ không yêu sâu đậm như thế. Nhưng không sao, chẳng phải Tharn cũng đã chia tay với nhiều người rồi sao? Lần này cũng sẽ giống như trước đây thôi. Rồi Tharn có thể nhận ra ai mới là người lúc nào cũng ở bên cạnh Tharn.

Sự thật mà Lhong che giấu trong suốt những năm qua, lí do Tharn chưa bao giờ có thể bên cạnh ai quá lâu, và Lhong... mới là lý do thật sự.

Ở phía sau của ngôi nhà lát đá cẩm thạch trang nhã có một ao cá hình chữ nhật lớn, được xây dựng bằng những tảng đá lớn tạo thành một thác nước nhỏ, mang lại cảm giác mát mẻ cho không khí xung quanh, đồng thời nó cũng là nơi thư giãn và hóng mát, phía trên còn có một tán cây để mưa gió không tạt vào.

Đó là nơi cho các thành viên trong gia đình nghỉ ngơi sau những bộn bề mệt mỏi, nhưng đối với đứa con thứ hai, giờ đây hắn không tìm được chút gì gọi là yên bình ở đây cả.

Tharn đã về nhà từ tối qua.

Hắn cũng không muốn về, nhưng hắn không biết mình nên đi đâu... Khi mà xung quanh đâu cũng thấy kí ức về Type.

Hôm qua, hắn khóc như một kẻ điên, khóc như mất hết tất cả, hắn muốn khóc hết nỗi đau dày vò trong lòng, nhưng khóc xong cũng không thấy tốt hơn chút nào. Càng nhìn căn phòng từng có bóng dáng của người ấy, hắn càng thấy mình như phát điên. Cho dù Lhong có an ủi hắn thế nào, hắn cũng không thể nghe vào một chữ. Thế nên, hắn quyết định... về nhà.

Tình trạng của Tharn kinh khủng đến mức gia đình bị sốc khi thấy hắn như vậy, mọi người lo lắng hỏi chuyện gì đã xảy ra. Tharn chỉ có thể đến khu vườn sau nhà như để chữa vết thương lòng, hắn không ngừng hỏi mẹ mình.

"Mẹ, con đã làm gì sai? Con đã làm gì sai? Tại sao Type lại bỏ con?"

Sau đó hắn chỉ biết hắn đã khóc nhiều đến nỗi hắn không còn sức đứng dậy, cứ thế ngã vào vòng tay mẹ, hắn khóc rồi liên tục tự hỏi mình đã làm gì sai.

Mặc dù mấy ngày này Tharn có tiết trên trường, hắn không còn tâm trạng đến lớp nữa, ngủ rồi dậy, dậy rồi thì ngồi chết lặng bên ao cá chép, mắt nhìn những con cá trong ao bơi lội dưới nước, nhưng đầu cứ nghĩ về người mà hắn từng đưa về nhà.

Type là người duy nhất hắn đưa về nhà gặp ba mẹ, người duy nhất hắn muốn giới thiệu với gia đình, hắn khá chắc chắn ngoài Type ra không còn ai thích hợp hơn.

"Thật ra, mối quan hệ này còn chưa đến một năm... Mày đang nghĩ cái quái gì vậy, Tharn?" Tharn nói thầm với bản thân.

Ring...ring....

Đột nhiên, điện thoại đặt cạnh hắn reo lên, Tharn quay đầu lại nhìn, mong chờ tên của chàng trai đã rời bỏ hắn xuất hiện trên màn hình, hắn cúi đầu nhìn điện thoại, tia hy vọng thoáng qua tim phút chốc vỡ tan.

...Lhong ...

Tên của thằng bạn tốt xuất hiện trên màn hình, Tharn nhắm mắt lại, thất vọng tràn trề. Mặc dù biết Lhong lo lắng cho hắn, nhưng bây giờ hắn không muốn nói chuyện với ai cả, ngay cả thằng bạn thân nhất, người luôn ở bên cạnh hắn mỗi khi tâm trạng hắn như ở dưới đáy vực. Vì vậy, hắn không trả lời điện thoại.

Tharn cúp cuộc gọi đến của Lhong, nhưng hắn không đặt điện thoại xuống, nhấp vào LINE, trong lòng thôi thúc tay hắn nhấn vào cuộc trò chuyện trước đó.

Ngón tay Tharn chầm chậm lướt trên màn hình để xem toàn bộ tin nhắn.

Mặc dù cả hai không thường sử dụng LINE vì họ sống cùng nhau, mỗi ngày đều gặp mặt, nhưng trong một thời gian khá dài bên nhau, vẫn có rất nhiều tin nhắn được tích lũy lại.

Thỉnh thoảng có máy câu cãi nhau;

Nhắn báo có một cuộc hẹn bên ngoài;

Đối phương nói hôm nay sẽ về trễ;

Và cậu còn gọi hắn là tên xấu xa.

Nội dung những đoạn trò chuyện khiến bàn tay của Tharn trở nên run rẩy, ngón tay hắn nhấp vào nội dung của cuộc trò chuyện cuối cùng của hai người.

Là hôm qua.

Lần cuối cùng cả hai nói chuyện là ngày hôm qua.

...Tối tao mới về...

...Ok, tao cũng có buổi tập, buổi tập vào buổi tối...

...Muốn ăn gì không? Khi về tao sẽ mua cho...

...Không cần, lát nữa tao sẽ ăn Techno...

...Ăn Techno và ăn với Techno nó khác nhau...

Rồi cậu trả lời đơn giản: ...Mẹ mày!...

Nghiêm túc mà nói, Tharn không biết đã tự mắng chửi bản thân bao nhiêu lần, nhiều đến mức đếm không xuể.

"Ngày nào mày cũng nói chuyện với tao..." Khi nói như vậy, tại sao giọng hắn run rẩy đến thế chứ. Hai bàn tay của Tharn buông lỏng điện thoại, nó gần như bị tuột ra, cảm giác... như hắn lại sắp khóc.

"Type, mày về mắng chửi tao đi, mày kêu tao làm gì tao cũng sẽ làm, dù mày có mắng tao đến cỡ nào, miễn là mày quay lại... mau mau quay lại với tao đi!" Cuối cùng, Tharn không thể kiềm chế bản thân, mặc kệ để nước mắt rơi xuống.

Nhưng.

Ring...ring...

Điện thoại lại reo lên, Tharn cầm nó lên, trong lòng một lần nữa lóe lên tia hi vọng.

...Lhong...

Tên của thằng bạn thân hiện trên màn hình, mặc dù Lhong là bạn thân nhất của hắn, Tharn vẫn không muốn nói chuyện với cậu ta, cuộc gọi duy nhất mà Tharn đang chờ đợi... là từ Type.

"Không phải là do mày ngu ngốc sao?!" Tharn tự chửi mình, hai tay nắm chặt điện thoại và...

"Đi chết đi!"

Tủm.

Tharn ném mạnh điện thoại, ném chiếc iPhone trong tay xuống bể cá, Tharn thở dài nặng nề, một tay siết chặt lại.

Hình ảnh này khiến người đứng im lặng một bên dõi theo Tharn không thể nhịn nỗi nữa.

"Tharn ...."

"Anh Thorn...." Tharn ngước nhìn anh trai mình với đôi mắt sưng đỏ, Thorn bước tới, ngồi xuống cạnh hắn.

"Muốn thì cứ khóc đi, anh sẽ ở đây với em như một người bạn."

Câu nói của Thorn khiến Tharn vùi đầu vào lòng anh trai.

Hai anh em ngồi cạnh nhau nhưng không nói với nhau câu nào, chỉ có tiếng khóc của Tharn và vẻ mặt lo lắng của anh trai. Cảnh tượng này khiến Thorn nhớ lại khoảng thời gian ba mẹ anh bận rộn với công việc, chỉ có hai anh em ngồi cùng nhau ở sân sau. Nhưng so với thời gian đó, Thorn cảm thấy sự đơn độc của em trai mình lúc đó không là gì so với nỗi buồn lúc này.

"Không sao đâu Tharn, tất cả sẽ qua thôi." Thorn nắm chặt vai em trai mình, anh chỉ biết an ủi như thế.

"Hôm nay mày tính làm gì?"

"Tao làm gì kệ tao, mày đi trước đi."

"Hừm! Type ơi là Type, đôi khi tao thực sự không hiểu tại sao mày cứ phải khiến bản thân đau buồn như vậy!"

"Tao không buồn."

"Nhìn con mắt thâm quầng của mày kìa, mày dám nói đêm qua mày ngủ rất ngon không?"

"...."

Đã 2 ngày kể từ khi chia tay với Tharn, hai ngày này, Type đã trải qua một thời kì sa sút chưa từng thấy trước đây, cảm giác nhớ nhà như thời gian lần đầu chuyển đến sống ở Bangkok, nhưng những cảm xúc nặng nề đó không thể so sánh với những cảm xúc hiện giờ khi cậu chuyển ra khỏi căn hộ, cậu không còn cách nào khác phải làm thế, mặc dù như Techno đã nói... tại sao phải làm bản thân đau khổ như vậy.

Type phải thừa nhận là thà đau lòng một lần rồi thôi, còn hơn sau này tình cảm càng sâu nặng hơn thì càng đau hơn bây giờ.

Techno không thể đồng ý với suy nghĩ này của Type, nhưng bây giờ dù là ai cũng không thể thay đổi quyết định này.

Cậu đã quyết chia tay với Tharn, bây giờ kêu cậu hòa giải rồi xem như chuyện đó chưa bao giờ xảy ra? Type không làm được.

"Type, mày có bạn bè gì ở khoa khác không?" Type và Techno vừa xuống cầu thang thì bị Champ từ đâu chạy đến vội vã hỏi, cả hai có chút giật mình.

"Không." Type cười trả lời.

"Ý tao là mày có thằng bạn nào đẹp trai không? Có người đang đợi gặp mày trước cổng kìa." Type nghe xong liền ngó nghiêng tìm kiếm, Techno hỏi Champ đang nói về ai, Champ lắc đầu nói cậu ta không biết, điều đó làm cho biểu cảm của Type trở nên nghiêm trọng.

Không ổn chút nào, không lẽ một trong mấy người bạn trai cũ của Tharn lại đến gây rối?

Nghĩ vậy, Type cười cay đắng, nghĩ đến thôi cũng khiến tim cậu đau nhói.

Đừng như vậy, đừng quan tâm đến nó nữa, dù là bạn trai cũ cũng mặc kệ.

Type điều chỉnh nhịp thở, nhấc chân đi tới hướng mà Champ nói, nếu có ai muốn đánh nhau với cậu, cậu sẵn sàng đánh trả. Dù thế nào thì cậu cũng không khóc lóc như đứa con nít giống hôm qua đâu. Trong lúc Type bước ra khỏi cổng trường, đôi chân của Type có cảm giác nặng như đang đeo chì, cậu thấy một chàng trai cao lớn từ từ đứng dậy, chàng trai đó mỉm cười với cậu.

"Nong Type, anh muốn nói chuyện với em."

"Anh Thorn."

Type có chút kinh ngạc khi nhìn thấy sự xuất hiện của Thorn, không thể không lo lắng trong lòng, sợ Tharn xảy ra chuyện gì.

"Anh muốn hỏi em lí do tại sao em muốn chia tay với Tharn."

Type dẫn Thorn đến một quán cà phê yên tĩnh, cậu không muốn ai nghe về chuyện này, vừa ngồi xuống thì nghe Thorn chân thành hỏi.

"..." Type không thể nói lời nào.

"Anh xin lỗi, anh không có ý định xen vào chuyện của tụi em, chỉ là... Ừm..." Thorn thở dài, có thể thấy tâm trạng anh ấy cũng nặng nề, Thorn ôm mặt, nói.

"Nong Tharn, em ấy đang trong tình trạng rất tệ....."

"Cậu ta có chuyện gì hả anh?" Còn chưa nghe hết câu, Type hỏi với khuôn mặt lo lắng. Cậu lo âu nhìn Thorn, nôn nóng muốn nghe câu trả lời của anh ấy, Thorn ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Type, hỏi.

"Em còn yêu em ấy mà, tại sao lại phải chia tay với em ấy?"

Nghe câu hỏi thẳng thừng như vậy, Type như đóng băng, ừ, tại sao mình lại chia tay khi mình còn yêu cậu ta?

Đôi mắt của Type bắt đầu né tránh, cậu nghĩ chắc chắn anh Thorn đã thấy gì trong mắt cậu rồi nên mới hỏi điều đó. Type lắc đầu.

"Không đâu anh.... Mọi chuyện kết thúc rồi...."

"Nhưng với Nong Tharn thì nó vẫn chưa kết thúc, Nong Type, anh thương em anh, em có biết sau khi Tharn về nhà, em ấy thế nào không? Em ấy khóc! Từ nhỏ đến lớn anh chưa bao giờ thấy em trai anh rơi một giọt nước mắt nào, em ấy cứ hỏi đi hỏi lại em ấy làm gì sai, em ấy không tốt chỗ nào. Cứ hỏi tại sao Type lại chia tay với em ấy... Anh không hiểu, thực sự không hiểu nổi, lúc em ấy rời khỏi nhà vẫn còn rất vui vẻ, thế mà giờ chuyện quái gì đã xảy ra?" Thorn có rất nhiều hoài nghi để trong lòng, bây giờ anh cứ thế hỏi ra hết. Nhưng rồi bầu không khí trở nên yên tĩnh.

Thorn cảm thấy hình như anh hơi quá đáng.

"Anh xin lỗi, anh chỉ..." Thorn lại im lặng, thở dài.

"Trước đây, Nong Tharn rất bám lấy anh, anh đi đâu em ấy theo đó, anh chơi thứ gì em ấy cũng chơi theo thứ đó, kể từ khi ba mẹ anh sinh em gái, Tharn cảm thấy mình không còn là con út trong gia đình, em ấy cảm nhận được bản thân phải trở thành một anh lớn, em ấy không còn yếu ớt hay bám anh như trước nữa. Mọi người đều nói vì nhà sinh thêm một đứa em gái, em ấy buộc phải chững chạc hơn để làm một người anh sẵn sàng hi sinh cho em gái, nhưng lần này... " Thorn nhìn chằm chằm Type, anh ấy nói.

"Nong Tharn sẵn sàng hy sinh vì em gái, sẵn sàng chia sẻ tình yêu của cha mẹ cho em gái, nhưng em ấy không thể mất em!" Type vẫn im lặng, nhưng bàn tay đặt trên bàn bắt đầu run rẩy.

"Nong Tharn chưa bao giờ khóc như một đứa trẻ, nhưng em ấy đã khóc vì chia tay với em... vậy nên anh muốn đến hỏi em là em anh đã làm gì, tại sao em phải chia tay với em ấy, sau lần này anh hứa sẽ không làm phiền em nữa."

Lúc này, cậu không dám nhìn thẳng vào mắt Thorn, vì bây giờ trong lòng cậu tràn ngập cảm giác có lỗi. Type cẩn trọng hỏi.

"Cậu ta thật sự tệ đến vậy sao?"

"Lần này là lần tệ nhất anh từng thấy."

Câu trả lời của Thorn khiến Type quyết định, đôi tay run rẩy của cậu đột nhiên ngừng lại. Đôi mắt lảng tránh của Type đột nhiên nhìn thẳng Thorn, trái tim run rẩy lẫn nỗi sợ như dịu xuống, cậu nói với Thorn.

"Em làm vậy vì muốn tốt cho Tharn."

"Muốn tốt cho em ấy?" Có thể đoán được Thorn sẽ tức giận khi nghe câu này, nhưng lần này Type không trốn tránh nữa, cậu nhìn thẳng vào mắt Thorn, chỉ hỏi một câu.

"Nếu anh Thorn hứa với em là anh sẽ không nói với Tharn, em sẽ kể anh nghe chuyện gì đang xảy ra."

"Ý em là gì....?"

"Anh thề đi đã." Type nói, khiến Thorn, người đang bất mãn cũng đang tức giận, gật đầu.

"Anh thề anh sẽ không nói với Tharn."

Nghe thấy câu nói cậu muốn nghe, Type kể với anh trai của bạn trai cũ mọi chuyện, nghe xong Thorn không thể tin vào những gì anh đang nghe.

Bên trong một nhà hàng, một thiếu niên ăn mặc bảnh bao bước vào, dừng lại trước một cái bàn chứa đồ uống màu xanh, nhưng thứ bắt mắt hơn trên bàn là những ngọn nến tạo nên bầu không khí lãng mạn.

Thiếu niên kéo ghế ngồi xuống, vì màu sắc của ly đồ uống, thiếu niên biết đó là một ly cocktail, sau đó nhìn thấy một tờ giấy ghi chú đặt dưới đáy ly.

Một đồ uống đẹp dành riêng cho một người đáng yêu như em.

"Chơi trò quái gì thế?" Mặc dù nói vậy, nhưng thiếu niên vẫn cầm lên điện thoại xem tin nhắn nhận được hai giờ trước.

[Cùng đi ăn đi! Mặc đẹp một chút, anh sẽ gặp em ở nhà hàng... 6:00]

Bên kia cũng gửi địa chỉ của nhà hàng, thiếu niên vui vẻ chuẩn bị, thiếu niên nói với anh trai sẽ đi gặp một người bạn, thiếu niên đã vội vàng đến nhà hàng này và không thể đoán được sự bất ngờ đang chờ đợi mình.

Thiếu niên nâng ly lên nếm một ngụm... Có vị rất ngon, vì vậy nước trong ly rất nhanh cạn dần đến khi thấy đáy.

Thiếu niên ngồi vui vẻ trên ghế chờ chủ nhân của số điện thoại đó đến đến, thế nhưng không đoán được điều tồi tệ sắp xảy đến với bản thân.

"Có nên đợi nó dậy không?"

"Chậc, anh ta đã ra lệnh rồi."

"Ai nói người này tự nguyện, giống như bị ép ấy."

"Tao không biết, lấy tiền của người ta rồi thì làm theo lệnh đi."

Thiếu niên không biết bản thân đã ngủ bao lâu, đến khi mở mắt ra, thiếu niên không còn ở nhà hàng nữa, mà trong một phòng khách sạn được thiết kế đơn giản, chỉ có một chiếc giường, nhưng điều kinh khủng nhất: có ba người đàn ông đứng bên cạnh.

"Ê, nó tỉnh rồi." Một trong ba người đàn ông nói.

"Gì?" Thiếu niên từ từ tỉnh dậy, khó hiểu nhìn người đàn ông trước mặt đang cười, rồi ba người đàn ông nhìn nhau và nói.

"Hình như nó vẫn say!"

"Tar, em không sao chứ?"

"Ừm... Ừm... Đừng... Đừng... Ừm...."

Màn hình máy tính đang phát một bộ phim A, mặc dù chất lượng hình ảnh không rõ ràng, vẫn có thể thấy ai đang nằm trên giường cho ba người đàn ông làm. Tar đang ngồi trên ghế với đôi mắt mở to, nhưng không một giọt nước mắt nào rơi xuống.

Tar thế này khiến Techno không nhịn được lo lắng hỏi.

"Ừm... Không sao... Em vẫn chịu được... Em... Em muốn vào vệ sinh một lúc!"

"Ôi, đi khỏi đây trước đã." Techno dẫn Tar ra khỏi phòng, để Type một mình ngồi đó, cậu giận dữ nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.

Nếu muốn hỏi Type lấy video này ở đâu, trở lại ngày hôm qua.

Tar đến tìm cậu với khuôn mặt giàn giụa nước mắt, như thể trải qua việc gì đó rất khủng khiếp, sau đó chỉ nói.

"Đây là những gì anh ta đã làm với em."

Tar đã khóc, sau đó đưa cậu đi xem video.

Trong video, có lẽ chỉ là cảnh sau khi em ấy bị chuốc thuốc.

"Có vẻ như em ấy bị chuốc thuốc mê." Techno trở về phòng, Type ngây ra nhìn bạn mình.

"Nếu là mày, mày có tin Tar bị đánh thuốc không?"

"Ây, mày nói như mày không tin em ấy vậy, em ấy sẵn sàng vứt bỏ cả lòng tự trọng để chúng ta xem đấy."

"Không. Ý tao là, nếu mà là thằng Tharn, mày có tin em ấy bị lừa không?"

Type hỏi khiến Techno im lặng, Techno nhìn chằm chằm vào màn hình, chầm chậm nói.

"Em ấy có vẻ... Giống như tự nguyện." Type đã suy nghĩ giống Tar nghĩ.

"Em... Em không dám nói với anh Tharn... Em sợ anh ấy sẽ... Ghê tởm em." Tar, người vừa mới đi vào phòng vệ sinh, đã thay đồng phục học sinh rồi trở lại phòng, nước mắt vẫn không ngừng rơi khi em ấy quay lại nhìn bản thân trên màn hình.

"Con mẹ nó!" Techno mắng, biểu cảm của Type cũng vô cùng nghiêm túc, khiến Tar thậm chí còn không dám đứng cạnh hai người, em ấy như dùng hết sức để nói.

"Ngay khi em thức dậy... Họ... Một đám rác rưởi... Bẩn thỉu... Kinh tởm... Hôi hám..."

"Thế là đủ rồi Tar, em không cần nhắc lại nữa." Tar ghê tởm bản thân đến nỗi Type không thể không cảm thấy đau lòng cho em ấy, Type bước tới nắm lấy vai Tar, Tar ngước nhìn cậu.

"Anh Tharn... Không thể tin là em... đã không làm điều đó... Em không còn mặt mũi để gặp anh ấy... không còn mặt mũi... để gặp."

"Vậy nên em quyết định chia tay với Tharn?"

"Nếu em không chia tay... Anh ta sẽ đưa video cho anh Tharn... Anh Tharn... thấy nó... em không muốn anh ấy... ghét em... không muốn." Tar nước mắt lưng tròng ngước nhìn hắn, thành thật nói với họ lý do chia tay với Tharn một năm trước.

Tar luôn miệng nói em ấy không muốn chia tay, nói em ấy không có lựa chọn nào khác. Bởi vì video này khiến em ấy không còn mặt mũi gặp lại bạn trai nữa. Ngoài ra, nếu video này bị tung ra, mặt mũi em ấy còn có thể để đâu? Ba mẹ em ấy, anh trai em ấy sẽ như thế nào? Vậy nên Tar buộc phải chủ động chia tay, dù cho bản thân không muốn.

Những điều kinh khủng này đã biến thành cơn ác mộng hành hạ Tar mỗi đêm, suýt khiến em ấy phát điên.

Tar không còn sức đấu lại người đã làm đau em ấy, nhưng Type vẫn còn.

"Đừng bỏ anh Tharn... Em xin anh... Đừng bỏ anh ấy..." Type nhìn chàng trai trước mặt, em ấy thực sự yêu Tharn, em ấy đã trải qua quá nhiều điều mà không ai dám tưởng tượng được. Type nhẹ vuốt đầu em ấy, cậu hỏi.

"Em có chắc nó là người đứng sau mọi chuyện?" Tar ngẩng đầu lên, nói một cách chắc nịch

"Là Lhong, anh ta là người đã hại em, anh ta hại em và cả anh Tharn, thậm chí hại cả anh."

Câu nói của Tar làm cho đôi mắt của Type trở nên sắc bén, cậu giận dữ nắm chặt tay.

"Tao sẽ không đứng nhìn mày làm hại người khác nữa đâu. Tao chắc chắn sẽ khiến mày mắt đền mắt, răng đền răng, mày đợi đi, thằng khốn Lhong!"