Sau khi rời khỏi đó, Diệu Hương bắt tay vào công việc mua sắm thỏa thích. Theo lời dặn của Kan, sáng ngày mai sẽ có xe đến tận chỗ ở để đón nàng tới trường thi.
Có chút vội vàng, không kịp chuẩn bị tinh thần nhưng sau vài câu mít ướt xua nịnh với Đấng, nàng đã nhận được câu nói đáng tin nhất vũ trụ "Mọi thứ cứ để anh lo!"
Diệu Hương mặc dù có kha khá tiền nhưng chi tiêu vẫn tiết kiệm, do ảnh hưởng lối sống giản dị của người dì, tuy vậy vẫn cứ là lựa món rẻ nhất trong số đám hàng xa xỉ để đón trang sách mới của cuộc đời.
Khi vào thử đồ, nàng bắt hắn lăn bóng ra ngoài, vì lười cãi nhau nên hắn cũng đành chiều ý, đơn giản là vì hiện tại nàng đang đến tháng, hở tí là quạu ngay.
Nàng bước ra với bộ độ trẻ trung, bắt mắt, cơ mà cứ nhìn mãi vào gương chờ đợi điều gì đó. Dù gì lần này cũng giữ được kinh nghiệm tán gái ngàn vạn năm, Đấng tất nhiên khen ngọt vài câu cho nàng vừa lòng.
Đang mua sắm vui vẻ thì nàng đau bụng, dù gì thì hiện tại nàng cũng chỉ là con người bình thường.
-Đi ra ngoài mau!
Nhưng có tên biến thái nào lại nghe lời đâu.
Vừa giải quyết nhu cầu, nàng vừa thắc mắc với hắn một vài điều tế nhị:
-Này, tại sao con gái có kinh nguyệt thế, là Đấng Tối Cao, anh có thể hủy đi đặc quyền đó không?
"Thật ra lúc đầu thì chả có, nhưng mà tình đầu là một tiên nữ vô cùng thùy mị nết na, anh muốn cô ấy hành hạ anh như thuở mới gặp nên mới sáng chế ra cái gọi là rụng trứng, nhưng thường thì lúc đấy cô ấy rủ anh ra cùng ngắm trăng để xoa dịu cảm xúc nên cũng chả có tác dụng mấy."
-Em không muốn đâu, nếu giỏi thì anh thu lại đặc quyền đó đi.
"Hừm, thôi, dù gì cũng là kỉ niệm, anh không muốn xóa nó đâu, bất quá khi em trở thành Msin và nhận được hoa hồng, em có thể ước một điều ước cho bản thân mà. Còn hoa vàng thì chắc kèo em chọn Đêm Hoan Lạc rồi nên phụ nữ toàn bộ vũ trụ không có cơ hội xóa bỏ đặc quyền đó đâu."
-Xùy, nói gì chẳng hiểu.
Nàng đành chuyển qua chủ đề khác:
-Mà phải rồi, về cuộc thi đó, khi trước em từng xem qua, họ có biểu diễn vũ khí, em đâu có biết dùng cái nào.
"Em có trái bóng là anh đây mà."
-Làm gì có vũ khí nào lạ vậy.
"Hừm, nếu em không chê.."
-Chê!
.
Giải quyết nhu cầu cơ bản xong xuôi, hai người họ tiếp tục mua sắm. Đi qua một quầy bán dụng cụ chơi golf trong siêu thị, Hương nảy ra ý tưởng gì đó nên ghé vào.
-Nè, anh nhập vào một quả bóng được không?
"Được chứ, miễn kích cỡ vừa vặn như anh là được. "
Diệu Hương cầm lên một trái trong rổ bóng rồi ướm thử:
-Đây rồi vừa khít luôn!
"Trùng hợp nhỉ, để anh thử xem nào."
Khi được nhập hồn vào, quả bóng chơi golf chuyển từ trắng sang đen và nhẹ hẳn ra.
Hương cười ha hả nói:
-Vậy ngày mai, giao cả cho anh.
"Cơ mà anh chỉ nhập vào đây thôi nhé, các bài kiểm tra thể lực khác em tự xử đi."
-Sao anh lại đổi ý rồi, rõ là ban nãy còn bảo thay em mà.
"Cứ tưởng em là nữ thần trong câu lạc bộ thể thao."
-Nhưng mà sao so với các hồn sư thực tập được chứ.
"Họ không hơn em là mấy đâu. Dù gì em yêu của anh cũng không phải dạng vừa."
-Đấy, họ vẫn là hơn em rồi còn gì.
"Nói vậy thôi chứ anh nhập vào em thì thể lực không thay đổi nhiều, em phải tự vận động thì mới trở nên mạnh mẽ được, khéo lại có thêm giới luật khác thì hai mình ăn đủ nhé."
-Thế thì thôi vậy. Nhưng mà, tối nay, anh phụ trách việc nấu ăn nhé.
"Tuân lệnh."
.
Chiều tối hôm đó vẫn diễn ra êm xuôi, Diệu Hương vẫn là được Đấng xoa bóp toàn thân, rất chi là thoải mái.
Ngày mai, như giờ hẹn, một chiếc xe sang trọng đến rước nàng, không có sự hiện diện của Kan mà thay vào đó là một tài xế lạ hoắc. Ông chú đó chủ động bước ra mở cửa và nói:
-Ngài Kan nhờ tôi đưa cô đến trường thi.
-Dạ, con cảm ơn.
Ngồi nội thất xa xỉ trong xe, nàng vô cùng thích thú, nếu quy ra tiền thì giá trị của nó lên tới mười mấy triệu.
Ngôi trường dành cho hồn sư chính thức, học viện Hồn Sư Quốc gia nằm ở ngoại thành, rất rộng lớn, khi trước cùng đám bạn dạo chơi bên ngoài, chưa bao giờ nàng nghĩ có cơ hội được bước vào đây.
Bên ngoài cũng có nhiều chiếc xe hơi sang trọng khác, hồn sư có địa vị cao trong xã hội, mà huyết thống ảnh hưởng không nhỏ tới tiềm năng. Chính vì vậy, những gia đình đưa con cháu tới đây đại đa số thuộc những gia tộc lớn, tất nhiên vẫn có những ngoại lệ, như nàng chẳng hạn.
Hương đứng đợi tiền bối Kan nhưng nửa tiếng trôi qua vẫn chưa thấy gì. Mãi mới có tiếng chuông điện thoại reo lên.
-Bên anh có chút việc gấp không đến kịp, nãy điện thoại anh hết pin nên không thể gọi cho em, em thông cảm giúp anh. Em cứ vào báo danh, anh đã liên hệ với họ rồi.
Chưa để Hương trả lời câu nào thì tiền bối Kan đã vội cúp máy. Nàng đành phải hít một hơi thật sâu lấy tự tin rồi một mình bước vào.
Nhìn chung với một người chu đáo như Arito Kan thì đã sớm nói với ban giám khảo, Hương bắt đầu làm bài thi, mặc dù có hơi muộn một tí.
Chạy, nhảy, bơi lội nàng hoàn thành với thành tích khá ổn, dù sao trước giờ nàng cũng rất siêng năng luyện tập, một phần vì muốn bản thân phải vượt trội hơn người khác, chín phần là để làm hài lòng dì của mình.
Tới phần thi vũ khí, chia làm hai loại, cận chiến và viễn chiến.
Nàng đương nhiên chọn viễn chiến, cầm quả bóng trong tay, tỏ ra dáng vẻ của một vận động viên ném chuyên nghiệp, ngắm thẳng vào hồng tâm cách xa đó một trăm mét.
Quả bóng bay với tốc độ nhanh lao chính xác vào đích, nhưng mà vì nó bị triệt tiêu khối lượng nên... bật ngược lại va trúng đầu nàng vang lên cả một tiếng thánh thót "bonk"
"Ta ghét ngươi, Kimmmmm!" Nàng ngã xuống đất, cú va chạm khá là đau.
Những thí sinh khác nhận ra nàng là nữ sinh nổi tiếng trên mạng xã hội lẫn báo chí dạo gần đây, ban nãy họ còn trông đợi điều đặc sắc, ai mà ngờ lại xảy ra sự cố khiến ngay cả ban giám khảo cũng gồng mình nhịn cười.
Nàng đứng dậy, xấu hổ cúi mặt bỏ đi. Hai trong ba hồn sư phụ trách coi thi đang chuẩn bị đặt bút xuống chấm điểm thì người còn lại chỉ tay vào bia ngắm ban nãy và bảo họ nhìn kỹ lại xem.
Tấm bia ấy vậy mà đã vỡ vụn thành bụi, không có mảnh vỡ nào lớn hơn một hạt cát, đó là một điều mà từ xưa đến giờ chưa từng xảy ra.
Nữ giám khảo có tóc đuôi ngựa lên tiếng:
-Dư Hồn chăng?
.
Dư Hồn là hiện tượng sức mạnh linh hồn tạo thành dư chấn, lúc này, sức tấn công vật lí ban đầu là không đáng kể nhưng hồn lực là vô cùng lớn tạo nên sát thương sâu. Đây là một kĩ thuật rất khó luyện tập và thành thạo, người ta sử dụng chiêu thức này nhằm tối ưu hóa sức mạnh linh hồn của cơ thể con người, tới mức độ cuối cùng, đòn đánh sẽ chỉ nhẹ nhàng như một cơn gió nhưng có thể khiến bất cứ thứ gì tan thành cát bụi.
.
Diệu Hương đang trên đà kiêu ngạo bỗng sụp đổ hoàn toàn, trốn vào nhà vệ sinh khóc lóc, Đấng dỗ mãi không được, đành phải tung sát chiêu:
"Thôi ngoan, anh thương, còn một bài thi vấn đáp cuối cùng, anh trả lời cho em, đảm bảo gặt đầu hết thí sinh toàn trường, bù đắp lại danh dự cho em, anh hứa."
-Anh nói dối, còn bài thi nào nữa đâu chứ.
"Còn chứ sao không. Mau mau nín đi."
-Không nín.
Xem ra Diệu Hương độc thân mười mấy năm, phải ráng gồng mạnh mẽ để không bị ai bắt nạt, dạo gần đây có cơ hội nhõng nhẽo liền ỷ lại vào đó.
Tiếng chuông điện thoại reo lên, là tiền bối Kan:
-Này, còn một bài thi nữa, em đi đâu thế, giám khảo đang đợi em kìa.
-Em tra trên mạng thì bài thi vũ khí là kết thúc rồi mà.
-À thì năm nay có thay đổi. Anh đang tới trường thi đây. Em thi trước đi.
-Dạ, em biết rồi. Cảm ơn anh.
.
Thế là Diệu Hương tiến vào vòng thi cuối cùng diễn ra trong một căn phòng kín. Thể thức thi vấn đáp với mười câu hỏi xoay quanh về chủ đề phân loại, đặc điểm nguyền hồn và cách giải quyết tình huống chiến đấu.
Đấng thực hiện lời hứa, gian lận giúp nàng bài thi này. Nữ giám khảo hết sức bất ngờ với từng đáp án của Hương, thậm chí có vài câu trả lời giúp người ra đề mở mang tầm mắt. Giám khảo còn đặc biệt chủ động tự giới thiệu:
-Chị là Long Thiên My, rất hân hạnh được gặp em. Em thật sự là rất rất rất giỏi đó!
Tâm trí của Hương lúc này rất bấn loạn khi được tiền bối khen ngợi, tuy nhiên người điều khiển cơ thể lúc này là tên biến thái:
-Chơi đồng tính luyến ái với em không chị?
Tiền bối My ngơ ngác khi nhận được câu hỏi này, mặt đỏ bừng cả lên. Nữ sinh ngây thơ đối diện cười vui vẻ:
-Em đùa thôi. Phần thi kết thúc rồi, em ra về nhé.
Long Thiên My lấp bấp trả lời:
-À... à... à được chứ.
Diệu Hương đứng dậy quay người bỏ đi, nhưng được vài bước liền khựng lại, sáp tới chỗ nữ tiền bối đeo kính xinh đẹp, móc ra chiếc điện thoại và nói:
-Chúng ta có thể trao đổi số với nhau không?
-Được... được.. được!
Diệu Hương bước ra ngoài, tiền bối Kan đã đợi sẵn, anh ta tiến tới hỏi thăm:
-Bài thi thế nào, trả lời được mấy câu?
Lúc này nàng đã có thể làm chủ được cơ thể, liền trả lời khiêm tốn:
-Dạ cũng tạm được.
Kan vỗ vai tỏ vẻ an ủi:
-Không sao cả, dù kết quả thế nào thì em cũng đã làm hết sức mình rồi.
Hương có chút ngượng ngùng, nàng còn chả bỏ ra tí công sức nào cơ, nhớ lại hôm qua ngồi tra cứu trên mạng, nàng đọc kiến thức về nguyền hồn mà chẳng hiểu gì sất.
"Thôi kệ, chắc không ai phát hiện ra đâu." Nàng tự an ủi bản thân, sau đó hỏi:
-Tiền bối này, khi nào mới có kết quả ạ?
-À thì... đợi tí sẽ có thôi.
Nghe đến đây, Arito Kan cảm thấy có chút sai sai. Anh ta ban đầu chỉ muốn nhân cơ hội diễn ra hai năm một lần này cho Diệu Hương trải nghiệm kì thi của hồn sư chính thức, qua đó vừa kiểm tra năng lực của nàng ấy, vừa tạo ra động lực cho nàng ấy phấn đấu trong giai đoạn thực tập. Vòng thi vấn đáp là vòng thi đặc biệt dành riêng cho Diệu Hương, nhằm loại nàng một cách tâm phục khẩu phục bằng hàng loạt câu hỏi lý thuyết từ dễ đến khó.
Tiền bối Kan bảo nàng chờ bên ngoài một lát. Anh ta tiến vào trong phòng để hỏi rõ đồng nghiệp của mình rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Long Thiên My cười tít mắt đáp:
-13/10, trong đó điểm 3 dư ra là những câu con bé vá giúp chị đây lỗ hổng kiến thức.
-Đùa sao? Em đã điều tra kĩ lưỡng, con bé chưa hề học qua khóa đào tạo nào khác, nguyền hồn cấp C hai ngày trước là kinh nghiệm chiến đấu đầu tiên của con bé. Làm thế nào mà...
-Chịu, chị đây không biết, chị đã nghĩ kĩ rồi, giờ chị đi báo với viện trưởng xin được phụ trách làm người giám sát con bé đây. Tạm biệt em.
-Ơ... còn luật thực tập?
-Thật ra luật ấy chỉ để đảm bảo hồn sư chính thức là người có khả năng đánh bại nguyền hồn hạng C, chẳng phải con bé đã làm được sao?
-Chuyện này...
-À, tệp ghi âm cuộc thi vấn đáp ban nãy chị gửi qua điện thoại cưng rồi đó, chỉ có tám câu cuối thôi, hai câu đầu chị đây chưa kịp bật, tiếc ghê, thằng em xem mà học tập theo con bé.
Tiền bối My bước ra, không chần chừ kéo tay Hương đi thẳng tới phòng viện trưởng.