Kể ra, Hồng Tiểu Phúc thực sự không phải người thích gây chuyện, nhưng hôm nay tình thế vô cùng rõ ràng – cậu không muốn gây chuyện, chuyện cũng tự chủ động tìm tới cậu. Như thế xem ra mọi chuyện đơn giản rồi – đánh thì đánh, ai sợ ai!
Nói gì đi chăng nữa, cậu cũng là tộc vương của tộc Hoàng Minh, nếu bị thân phận của đối vương hù dọa, sau này còn lăn lộn làm gì nữa!
Thực ra trong lúc mơ hồ, Hồng Tiểu Phúc đã coi Hồng Thiên Kiêu như thần tượng của mình – ông ấy là người không sợ trời, không sợ đất, dẫn dắt tộc Hoàng Minh tiêu diệt tộc Vụ Ẩn, còn đánh cho tộc Bạch Hà không ngẩng được đầu lên, có nói thế nào thì cả hai cùng họ Hồng, không thể làm Hồng Thiên Kiêu mất mặt, đúng không?
"Bớt giở mấy trò giả dối đó đi." Arnold ngẩng đầu liếc mắt nhìn bầu trời, cất giọng khinh bỉ: "Còn lấy uy lực của trời đất ra dọa tao chắc? Mày thực sự tưởng rằng bầu trời này sẽ dội sét xuống đầu tao?"
สนับสนุนนักเขียนและนักแปลคนโปรดของคุณใน webnovel.com