webnovel

CHƯƠNG 23 – CÓ ĐỒ TỐT PHẢI CHIA SẺ VỚI BẠN BÈ

บรรณาธิการ: Nguyetmai

Nhìn dáng vẻ phấn khởi của Thẩm Tiểu Linh, Hồng Tiểu Phúc mỉm cười.

Cười rất hạnh phúc.

Thực ra có lúc hạnh phúc chỉ đơn giản thế thôi.

Một thanh sô cô la, một cây kem, một chiếc áo mới tuy không đắt lắm nhưng mình rất thích...

Ham muốn là động lực để con người tiến bộ, nhưng cũng là căn nguyên cho nỗi khổ của loài người.

Có những người kiếm được bao nhiêu tiền đi chăng nữa cũng không thấy hạnh phúc, bởi vì họ cảm thấy tiền của mình vẫn chưa đủ.

Mà có lúc, có thể mỗi tháng chỉ kiếm được thêm vài trăm tệ, đã vô cùng phấn khích rồi.

Người với người quả thực không giống nhau.

"Anh", Thẩm Tiểu Linh phấn khích một hồi lâu mới bình tĩnh lại, sau đó bắt đầu lục tủ, "Anh bảo tối nay em mặc bộ đồ nào thì đẹp?" Cô bé nói rồi tìm ra vài bộ quần áo. Có áo hoodie, có váy liền, có áo len cao cổ.

Không phải nhãn hiệu gì đắt đỏ, chiếc váy liền đắt nhất cũng chỉ chừng một trăm tệ.

Đó đã là món đồ tốt nhất của cô bé rồi.

Nhưng hôm nay cô bé rất coi trọng chuyện này – hừ hừ, nhất định phải hơn được chị gái tên Tô Oánh kia, để chị ấy khỏi giành anh trai với cô bé!

"Hay là mặc áo len này đi", Hồng Tiểu Phúc cẩn thận giúp Thẩm Tiểu Linh chọn đồ. Bây giờ nhiệt độ của Thẩm Thành vẫn rất thấp, Hồng Tiểu Phúc sợ Thẩm Tiểu Linh mặc phong phanh sẽ bị lạnh, tuy rằng hiển nhiên chiếc váy liền kia đẹp hơn...

Thẩm Tiểu Linh thì thế nào cũng được, Hồng Tiểu Phúc bảo đẹp thì chắc chắn là đẹp. Cô bé lập tức đi thay quần áo, nhanh chóng thay xong, bước ra cười hì hì và quay một vòng, "Anh, trông đẹp không?"

Thẩm Tiểu Linh lúc này đang buộc tóc đuôi ngựa, mắt to chớp chớp, vóc dáng gần một mét sáu mốt của cô bé vốn đã đẹp, nhất là phần cổ cao, mặc thêm áo len trắng thuần khiết trông chẳng khác gì thiên nga trắng xinh đẹp.

"Đẹp lắm, tất nhiên phải đẹp rồi", Hồng Tiểu Phúc cười cười tán thưởng, "Em gái anh mặc gì cũng đẹp."

Hai người cười với nhau một lúc, sau đó Hồng Tiểu Phúc cũng thay bộ quần áo đẹp nhất của mình, cả hai cùng nhau ra ngoài.

Đi đến ngã rẽ, Thẩm Tiểu Linh nhìn thấy siêu thị bên đường, hai mắt như sắp bắn ra sao sáng lấp lánh, "Anh ơi, đi thôi, đi mua sô cô la!"

Cô bé kéo Hồng Tiểu Phúc vào trong, đi thẳng tới quầy bán sô cô la, nhìn các nhãn hiệu rực rỡ sắc màu bên trong, nhanh chóng tìm được hai thanh Dove, sau đó hơi do dự trong chốc lát...

Thẩm Tiểu Linh hỏi, "Mua loại này thì được nhỉ? Hoa quả khô? Vị sữa? Hay sô cô la đen?"

Cô bé nghĩ ngợi rất kĩ, "Ừm cách lần trước ăn sô cô la đã là sáu tháng lẻ tám ngày rồi, lần đó ăn vị sữa... Vậy lần này ăn loại hoa quả khô đi."

Cô bé trịnh trọng cầm lên hai thanh sô cô la Dove vị hoa quả khô, sau đó Thẩm Tiểu Linh lấy ra tám đồng xu năm hào đặt từng đồng lên quầy thu ngân, "Chị ơi, em mua hai thanh Dove!"

"Ừ em", chị thu ngân mỉm cười gật đầu.

"Oh yeah! Cuối cùng cũng ăn được sô cô la rồi!" Ra khỏi cửa siêu thị, Thẩm Tiểu Linh reo lên một tiếng, đưa cho Hồng Tiểu Phúc một thanh, lúc này gương mặt cô bé như đang phát sáng, "Anh ơi, em háo hức quá, chúng ta cùng ăn được không?"

Nhìn dáng vẻ háo hức của em gái mà Hồng Tiểu Phúc mỉm cười gật đầu, "Ừ, cùng nhau ăn nhé."

Vì thế hai đứa trẻ đứng ở đó, cùng nhau chuẩn bị ăn sô cô la.

Cuộc sống phải có chút lễ nghi, hai người cùng cầu nguyện, "Chúng ta là những đứa con được ông trời yêu nhất!"

Bắt đầu ăn thôi!

Cẩn thận bóc lớp vỏ của sô cô la, Thẩm Tiểu Linh dè dặt cắn một miếng.

Cô bé cảm nhận được sô cô la tan dần trong miệng, sau khi nghiền ngẫm kĩ hương vị hơi đăng đắng nhưng vẫn ngọt ngào, Thẩm Tiểu Linh cảm thấy hạnh phúc như sắp bay lên trời vậy!

Ròng rã sáu tháng lẻ tám ngày, cách lần được ăn sô cô la trước đó đã ròng rã sáu tháng lẻ tám ngày rồi!

Hôm nay cuối cùng lại được ăn, đúng là quá hạnh phúc!

Hai người đang đứng ở đó nhấm nháp từng miếng sô cô la, đột nhiên một chiếc Audi A8L đen tuyền đỗ ngay bên cạnh, sau đó Tô Oánh từ trên xe bước xuống, vừa nhìn thấy hai người đã tươi cười hỏi, "Đợi bao lâu rồi? Đang ăn sô cô la à?" Sau đó cô lập tức nhìn thấy Thẩm Tiểu Linh, kinh ngạc hỏi, "Oa, Tiểu Phúc, đây là em gái mà cậu nói với tớ đấy à? Wow, xinh xắn quá! Mau qua đây ôm chị nào!"

"Chị là chị Tô Oánh à?" Thẩm Tiểu Linh ngơ ngác nhìn Tô Oánh, rồi nhìn Hồng Tiểu Phúc, sau đó lại nhìn Tô Oánh, rồi nhìn xuống thanh sô cô la trong tay mình...

Cô bé hiển nhiên rất tiếc, nhưng không do dự mà cẩn thận bóc lớp vỏ bên ngoài thanh sô cô la, bẻ khúc cuối của thanh sô cô la rồi đưa cho Tô Oánh, "Anh trai em bảo có đồ tốt phải chia sẻ với bạn bè, chị ăn cùng đi."

"Hả?" Tô Oánh sững người, hết nhìn Thẩm Tiểu Linh rồi nhìn sô cô la, nhỏ nhẹ hỏi, "Cho chị à?"

Thẩm Tiểu Linh rất tiếc nên nhìn thanh sô cô la thêm lần nữa, nhưng vẫn gật đầu thật mạnh, "Vâng, cho chị!"

"Ồ, cảm ơn em", thỉnh thoảng Tô Oánh cũng ăn sô cô la, nhưng loại cô ăn ít nhất cũng phải hai ba trăm tệ một hộp nhỏ. Loại sô cô la hai tệ một thanh này quả thực rất ít khi ăn. Nhưng Tiểu Linh đã đưa cho, cô cũng không tiện từ chối, lập tức nhận lấy ngậm vào miệng, mỉm cười, "Sô cô la em tặng thật ngon, bình thường em hay ăn cái này à?"

Nhắc đến chuyện này, Thẩm Tiểu Linh khẽ lắc đầu, lần này cô bé ăn phần sô cô la của mình càng nhâm nhi hơn, "Không thường xuyên ạ, lần trước ăn cái này đã là nửa năm rồi, em sắp quên cả mùi vị của nó, hì hì."

Lâu như thế rồi mà cô bé vẫn nhớ?!

Nghe Thẩm Tiểu Linh nói vậy, Tô Oánh bỗng sững người.

Sáu tháng lẻ tám ngày, cũng có nghĩa là nửa năm mới được ăn một lần, thế mà con bé chia cho mình một nửa như vậy sao?

Nhìn vẻ mặt của cô bé chắc hẳn rất không nỡ, nhưng không hề do dự.

Tô Oánh đột nhiên cảm thấy vị của viên sô cô la trong miệng thật nặng nề.

So với những loại sô cô la mấy chục tệ hay mấy trăm tệ một hộp, nó ngon hơn không biết bao nhiêu lần.

Đây là hương vị không hề vấy bẩn, thuần khiết, không lẫn chút tạp chất nào.

Cô bé trước mặt cô quả thực thuần khiết đến mức khiến người ta đau lòng.

Cô bé và Hồng Tiểu Phúc phải nương tựa vào nhau để sống, nhưng vẫn bằng lòng chia sẻ thứ tốt nhất của mình với người khác.

Mà đúng lúc này, Tô Oánh đột nhiên liếc mắt thấy Hồng Tiểu Phúc dùng vỏ ngoài gói cẩn thận nửa thanh sô cô la chưa ăn hết, lén lút giấu vào túi áo.

Cậu ấy định để dành tới tối mang về cho em gái à?

Tô Oánh khẽ hít một hơi thật sâu, sau đó vô cùng trịnh trọng kéo cửa xe, cười bảo, "Được rồi, ăn xong rồi, mời hai người lên xe nào, ba tớ đặc biệt tới đón hai người đó.

"Oa!" Thẩm Tiểu Linh ăn nốt phần sô cô la sau cùng rồi dè dặt chui vào xe. Tuy cô bé mới mười hai tuổi, nhưng đã hiểu biết khá nhiều về thế giới này, chỉ nhìn bề ngoài là cô biết chiếc xe này không hề rẻ, cho nên sau khi vào xe cũng nhẹ chân nhẹ tay, sợ làm hỏng thứ gì đó. Thẩm Tiểu Linh ngoan ngoãn chào hỏi ba của Tô Oánh đang ngồi ở ghế lái xe, "Cháu chào chú."

Tô Cuồng vừa nhìn thấy Thẩm Tiểu Linh đã cảm thấy cô bé này tràn đầy sức sống khiến người ta yêu mến y như con gái mình vậy, ông bật cười, "Là Thẩm Tiểu Linh phải không, chào cháu."

Lúc này Hồng Tiểu Phúc cũng đã lên xe, cậu cất tiếng chào, "Cháu chào chú."

"Ừ", ba người nhanh chóng ngồi vào chỗ, khóa cửa xe, Tô Cuồng khởi động xe, "Đi thôi, nói ra thì chú rất cảm ơn cháu, nếu như không có câu nói của cháu chắc con gái chú phải đợi một thời gian nữa mới thức tỉnh. Hôm nay mọi người đừng khách sáo, cứ ăn thoải mái, muốn ăn gì thì ăn cái đó!"