webnovel

6

Song tính, sinh tử văn, H+

6. Mật ngọt lứa đôi.

Anh xoay người để cậu nằm úp lên ngực mình, trong sự im lặng ăn ý, cả hai đều đang lắng lại dục vọng đang muốn bùng lên.

Thân nhân vẫn đang chờ đợi đôi trẻ, không đến bưng trà nước thật không hợp đạo làm con chút nào.

Kiến Sinh xuống giường thay bộ đồ mới, tỳ nữ muốn vén rèm đi vào phục vụ đều bị cản ở ngoài, nhìn người thương bẽn lén bên cạnh thay đồ ngủ, vén những lọn tóc dài vương bờ vai tròn.

Dấu yêu trên cơ thể cậu cho anh biết, họ đã có một đêm đầu tiên bên nhau như thế nào.

Ai lại muốn chia sẻ điều tuyệt vời đó dưới cái nhìn của kẻ khác, rằng bé yêu của Kiến Sinh anh đã quyến rũ xinh đẹp đến nhường nào.

Trang phục của song nhân tương tự như nữ nhân nhưng quy cách chải tóc thì khác.

Phụ nữ đã kết hôn sẽ từ tóc buông dài chuyển qua vấn tóc cài trâm, song nhân kết hôn rồi không vấn tóc, chỉ là lụa buộc tóc sẽ không bao giờ dùng lại màu đỏ hoa đào nữa, cậu cứ theo quy củ từ xa xưa cứ thế mà làm.

Kiến Sinh thực hiện đầy đủ ba bước chải tóc, tết tóc, buộc tóc cho La Ngọc như lời dặn của bà mai, tiện thì chọn y phục và giày mới cho cậu.

Có lẽ đây là lần đầu tiên người thương làm việc này cho một người khác ngoài bản thân anh, La Ngọc nhìn anh rối rắm thắt dây cài áo, cũng sai luôn cả vạt áo trái phải rồi lại đảo lại, nhưng thái độ cẩn thận tỉ mỉ dịu dàng đấy khiến lòng cậu như hũ mật.

Nhà Kiến Sinh rộng rãi, đôi trẻ cũng được sống tại một dãy phòng riêng, có khoảng sân nho nhỏ có cây đào cây lựu, có cả một bộ bàn ghế đá hóng gió ở góc sân.

Cha mẹ anh em đều sống riêng từng dãy phòng trong cùng một nhà, cơm trưa cơm tối đều cùng nhau ăn bên gian chính của cha mẹ, riêng tư mà vẫn đầm ấm thân thiết.

Cơm trưa xong xuôi đôi trẻ bị cha mẹ đuổi khéo, thích ăn ngủ nghỉ thế nào thì tự đi mà hưởng, đừng có kéo tới sáng trưa tối làm phiền người già trong lúc đang ngọt ngào nhất, còn sợ người ta không biết là mới cưới sao.

Mẹ chồng nắm tay dâu nhỏ, cười khúc khích nhắc khéo, lại còn tỉ tê thêm vài thứ vợ chồng mới mẹ hiểu mà, mắt bà ý tứ liếc đến dấu vết nho nhỏ trên cái cổ thon trắng nõn của cậu.

Tới đây thì nghe tiếng mẹ cười vui vẻ bên tai, cười đến độ La Ngọc như đổ vại dầu cháy lan, đi từ sảnh chính về đến phòng riêng vẫn đỏ mặt như gấc.

Kiến Sinh là y sư, anh đọc rất nhiều sách y lý về song nhân, nhìn hình minh hoạ thân thể song nhân không ít nhưng trải nghiệm chân thực nhất lại đến từ bé cưng của mình.

Như một thứ quả mọng, lỡ nếm qua bỗng đoạ lạc từ lúc nào không hay.

Tân hôn đêm qua quá hăng hái, âm hộ La Ngọc vốn căng mọng thì sau một ngày đã sưng lên, thuốc anh có thoa đều nhưng nơi đó là khu vực cực kì nhạy cảm, lần đầu chịu đựng ma sát đến vậy sao không xót.

Múi thịt hồng hào chuyển màu đỏ tươi, che kín lỗ nhỏ ướt đẫm đêm qua đã siết lấy anh như thế nào.

Bởi vì cái nhìn chằm chằm của lang quân vào nơi đó của La Ngọc quá ráo riết và sâu thẳm, cậu vỗ nhẹ lên đỉnh đầu anh rồi kéo chăn che đi đôi chân.

"Lang quân bôi thuốc mà cứ nhìn..."

"Có chỗ nào đêm qua ta không được nhìn thấy bé sao?"

Kiến Sinh bật cười nằm xuống giường, tay chống đầu đưa mắt nhìn cậu.

Cứ nhìn như thế làm La Ngọc đang ngồi cũng không dám nằm xuống bên cạnh, lòng tự hỏi chắc đêm qua mình cũng nhìn anh không sót miếng nào đâu ha?

Lại lan man đến chỗ cứng đờ sáng nay của người nào đó nằm bên cạnh, nơi khó chịu giữa hai chân cậu vốn đang dịu đi vì thuốc lại nóng lên.

Tại người này mà ra hết cả, cậu lườm sang tiện tay vỗ cho phát một lên vai.

Anh chồm lên chạm môi lên má cậu, được đã đè luôn bé dâu nhỏ của anh xuống đệm êm, bàn tay ôm lấy gương mặt chưa vơi bớt sự xấu hổ từ đêm qua đến giờ.

Ngón cái cứ mân mê môi cậu, mũi cậu, lại nựng cằm nữa, khiến La Ngọc rũ mi bối rối khôn tả.

"Ta chưa từng biết... Lang quân cũng từng quấy quá người ta như vậy sao?"

"Lấy đâu ra người ta..." Kiến Sinh hôn lên môi cậu nhẹ nhàng bảo "Đời này của ta, chỉ có quấy quá đúng một người... Bé cưng của ta nói xem là ai?"

Miệng ngọt biết bao nhiêu thì tay Kiến Sinh cũng không yên phận bấy nhiêu, mò mẫm vào trong chăn vuốt ve đôi chân trần trụi của La Ngọc, tìm kiếm một vị trí kín đáo khác.

"Sinh ca..." Cậu kêu nhỏ như muỗi, tâm trí chạy theo ngón tay người này nấn ná giữa khe mông cậu, miết lên nhưng nếp uốn bên ngoài một cái miệng nhỏ khác, sóng nhiệt trong cơ thể như có người châm ngòi dâng lên.

Tủ đầu giường có rất nhiều hộp sứ nhỏ, hoa văn cũng tinh tế trang nhã, từ tối qua sau khi ân ái xong La Ngọc biết sẽ có rất nhiều thứ đựng trong đó đều dùng lên người cậu.

Kiến Sinh thoa dầu, từ tốn dùng tay nới rộng hậu môn cậu, xoa ấn vách thịt bên trong, tay còn lại bận rộn vuốt ve dương vật cùng túi tinh của cậu.

Lang quân khám phá thân thể cậu, những nơi tư mật nhất đều mở toang ra như cửa mất khoá, mỗi lưỡi quấn riết, thân thể giao triền rồi ngột ngạt thở.

Hậu môn cậu lấp đầy bằng dương vật của anh, những nếp uốn kéo căng bao tận gốc thịt to lớn, âm hộ phập phồng ứa dịch từ khe nhỏ tràn xuống, lỗ hoa ướt đẫm đó vẫn nhớ rõ hình dáng dương vật đang càn quấy nơi khác.

La Ngọc run rẩy nảy lên từng đợt theo sóng tình, đêm nay như đêm qua, người thương quấn bện đê mê trong thân thể cậu, nỗi đau lạ lẫm câu kéo linh hồn cậu, trong sự nhấp nhô đầy nhục dục, khao khát khôn cùng của người thương nóng bỏng thiêu đốt cả hai.

Nước mắt cậu chảy xuống, Kiến Sinh ba hồn bảy vía cuống quýt theo, động tác cũng thong thả lại.

La Ngọc vừa khóc vừa cười rướn cổ đưa môi hôn lên cằm anh, chân tay quấn lấy anh thêm sít sao.

"Lang quân ơi..."

Một tiếng gọi một tiếng, Kiến Sinh lún sâu trong bể tình của người thương từ lúc nào nhỉ, một tiếng gọi thôi tim anh đã bị cắp mất đi rồi.