Bảy giờ, kênh nào cũng phát tin tức, bật đi bật lại toàn là tin tổng thống đại nhân gần đây đi đâu? Đang bận cái gì? Buồn phiền cái gì? Đến quốc gia nào gặp tổng thống nào v.v…
Cảnh Y Nhân xem ti vi mà lầm bầm: "Cha bận bịu thật."
"Làm tổng thống chính là vậy đấy, không có thời gian cho riêng mình, ngay cả ăn cơm hay đi ngủ đều phải đặt ra thời gian và quy định đặc biệt. Nhưng vẫn tự do hơn hoàng đế cổ đại, dù sao xã hội bây giờ cũng khá dân chủ."
"..." Cảnh Y Nhân nghe Lục Minh nói vậy, chán chường cắn môi, khẽ gật đầu.
Lúc này, cửa phòng bệnh đột nhiên bị gõ hai cái. Sau đó, một người trung niên mập mạp, hói đầu, đeo kính mắt đẩy cửa bước vào.
Vẻ mặt Cảnh Y Nhân hơi cứng lại, thấy ông ta có chút quen mắt.
Sau khi ngẫm nghĩ vài giây, Cảnh Y Nhân mới định thần lại, người nọ là cha của Tiết Phương Hoa, cũng là giám đốc bệnh viện. Mặt cô lập tức sầm xuống, biết ngay là làm việc tốt sẽ không tránh nổi phiền toái mà.
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com