"Vào nhà đi, trong tủ lạnh có kẹo bông đấy."
"Thật ạ!" Nghe vậy, Cảnh Y Nhân sung sướng mở to mắt, lập tức nhảy bật lên chạy về.
"..."
Kể từ lúc Cảnh Y Nhân xuất hiện đến giờ, đây là lần thứ hai Phó Minh Tuấn thất thần.
Mãi đến khi bóng lưng Cảnh Y Nhân biến mất phía sau bụi hoa, Phó Minh Tuấn mới mở miệng hỏi: "Cô gái đó thực sự là Cảnh Y Nhân sao? Bị cậu dạy dỗ rồi à?"
"Hôm nay tôi không tìm cậu để nói chuyện phiếm." Lục Minh đáp lại bằng thái độ lạnh lùng, khiến Phó Minh Tuấn khựng lại một giây, khóe miệng cong lên một nụ cười nhẹ.
Lúc này họ mới đi vào chủ đề, mục đích mà Lục Minh gọi anh ta đến đây.
"Cậu bảo tôi điều tra nước Lộc Nguyên gì đó, ban đầu tôi thực sự không điều tra ra được. Sau đó tôi phải tới chỗ thầy giáo của tôi thì mới tìm được một ít manh mối."
"..." Lục Minh tiếp tục thả câu, mắt nhìn xuống "ao cá", nhưng tai vẫn tập trung lắng nghe, không bỏ sót một lời nào của Phó Minh Tuấn.
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com