Bắc phong gào thét, tuyết trắng cuộn trào, thiên địa mênh mông như muốn nuốt chửng tất cả sinh linh. Trên phi kiếm lặng lẽ xuyên qua tầng tầng băng tuyết, hai thân ảnh nhỏ bé như những chiếc lá úa giữa cơn cuồng phong lạnh thấu xương.
Trần Uyên cúi người, vòng tay ôm chặt lấy Lâm Hạo đang hôn mê bất tỉnh. Hơi thở yếu ớt của cậu bé hóa thành từng làn sương trắng nhạt, thân thể gầy guộc run rẩy tựa như ngọn đèn dầu lay lắt trước cuồng phong.
"A Hạo, tỉnh lại!" Giọng hắn khàn đặc, đôi mắt trầm ổn nay đầy vẻ bất an. Nhìn khuôn mặt tái nhợt không chút huyết sắc của bạn đồng hành, hắn siết chặt đôi tay đã lạnh cóng, tựa như chỉ cần lơi lỏng một chút, người kia sẽ tan biến vào biển tuyết vô tận.
Phía trước, lão kiếm tu áo xám đứng trên phi kiếm, thân ảnh bất động như núi. Ánh mắt lão lóe lên vẻ nghiêm trọng khi cảm nhận khí tức của Lâm Hạo ngày càng suy yếu. "Thằng bé đang rơi vào tử cảnh." Lời lão trầm thấp, mang theo uy nghiêm không thể nghi ngờ. Ánh kiếm dưới chân bỗng dưng sáng rực, rạch toạc băng tuyết, tốc độ tăng vọt, hóa thành một tia sáng xuyên qua trời đông giá rét.
Trên sườn núi, một sơn động nhỏ hẹp dần hiện ra giữa bão tuyết mịt mù. Lão kiếm tu không chút chần chừ dẫn cả hai vào bên trong. Thân ảnh lão trầm ổn, tay lướt qua túi trữ vật, lấy ra một viên đan dược kim sắc, tỏa ra linh quang rực rỡ. Lão nghiền nát viên đan, hòa vào bát nước băng tan vừa đun, sau đó cẩn thận đút từng giọt vào miệng Lâm Hạo. Đôi mắt sâu thẳm của lão quét qua thân thể cậu bé, không bỏ sót bất kỳ biến hóa nào.
Trần Uyên ngồi bên cạnh, đôi mắt trầm lặng nhìn Lâm Hạo, nhưng bàn tay hắn đã bắt đầu siết chặt. Hai cậu bé vốn đã đói rã suốt cả ngày, thân thể đã suy yếu lại phải hứng chịu rét lạnh, giờ chỉ còn gắng gượng nhờ vào ý chí. Nhận thấy ánh mắt của Uyên, lão kiếm tu lặng lẽ lấy từ túi trữ vật ra một ít lương khô. "Ăn đi." Giọng nói của lão tuy trầm thấp nhưng không giấu được sự thúc giục.
Uyên lập tức nhận lấy, ngấu nghiến từng miếng nhỏ rồi đưa phần còn lại tới bên môi Lâm Hạo, khẽ gọi: "A Hạo, cố lên, ngươi phải tỉnh lại…"
Ngoài động, bão tuyết vẫn gào thét không ngừng, cuốn lấy thiên địa trong vẻ lạnh lẽo chết chóc. Nhưng bên trong, một tia sáng mỏng manh của sinh cơ đã bắt đầu nhen nhóm, lay động tựa đốm lửa nhỏ giữa trời đông, chờ ngày bừng cháy.
Trong sơn động lạnh lẽo, ánh sáng yếu ớt từ đống lửa nhỏ phản chiếu lên gương mặt già dặn của lão kiếm tu. Lão khoanh chân ngồi, hai tay đặt trước người, từng tia linh khí tinh thuần từ từ rót vào cơ thể Lâm Hạo. Cảm nhận luồng phản hồi từ khí tức, đôi mắt thâm trầm của lão khẽ lóe lên. "Thiên linh căn…" Lão thấp giọng lẩm bẩm, đáy mắt hiện một tia kinh ngạc. "Kỳ tài thiên địa, hiếm thấy trong vạn năm."
Ở một góc khác, Trần Uyên lặng lẽ quan sát. Vẻ ngoài hắn điềm tĩnh, nhưng sâu trong ánh mắt là một sự kiên định khó tả. Đột nhiên, một luồng dao động mơ hồ từ hắn tản ra, khiến lão kiếm tu thoáng giật mình. "Khí tức này…" Lão nhíu mày, nhưng khi dò xét kỹ hơn thì cảm thấy như có một tầng phong ấn vô hình bao phủ, không cách nào nhận rõ.
Ngày hôm sau, bão tuyết tan, ba người tiếp tục hành trình. Phi kiếm rạch ngang bầu trời, gió rét gào thét. Đột nhiên, lão kiếm tu trầm giọng nói: "Nghe kỹ, thử cảm nhận linh khí thiên địa và dẫn nó vào đan điền. Đây là căn bản nhập môn."
Lâm Hạo nhắm mắt, trong chốc lát, luồng linh khí đã nhẹ nhàng hòa vào kinh mạch, như dòng suối băng chảy tự nhiên qua đại địa. Lão kiếm tu liếc nhìn, đáy lòng không khỏi tán thưởng: "Ngộ tính thật kinh người."
Ngược lại, Trần Uyên cau mày, thử hết lần này đến lần khác nhưng khí tức vẫn không lưu chuyển được. Càng thất bại, ánh mắt hắn càng kiên định.
Lão kiếm tu thu ánh mắt, thầm nghĩ: "Có những kẻ sinh ra đã như rồng giữa biển, cũng có những kẻ cần mưa gió giông tố để hóa thành chân long. Chỉ cần hắn không từ bỏ, thì nghịch cảnh chính là cơ hội."
Động Phủ Kiếm Tu
Phi kiếm lướt qua tầng mây, để lại một vệt sáng mờ giữa không trung lạnh giá. Trước mắt, dãy núi băng vĩnh cửu hiện ra, vươn mình hùng vĩ như trụ cột của cõi trời. Ánh sáng từ băng tuyết lấp lánh, phản chiếu tựa như vạn viên tinh thạch, lạnh lẽo mà tịch mịch.
Giữa lòng dãy núi, một cửa động ẩn sâu trong băng tuyết, che phủ bởi phù văn cổ kính. Những ký tự khắc họa hình xoắn ốc, các đường cong uốn lượn tựa biểu tượng thần thánh của người Sami, gợi lên hình ảnh của Baldder (thần ánh sáng), và Váhčir (hồn thiêng bảo hộ vùng lãnh nguyên). Những ký tự ấy tựa như nhịp thở của núi băng, từng nét tỏa ra ánh sáng xanh nhàn nhạt, u tịch nhưng uy nghiêm.
Lão nhân đứng trước cửa động, tay phất nhẹ, khiến phù văn *1 rung động như mặt nước gợn sóng. "Đây là trận pháp cổ, gọi là Mạch Hàn Thánh Tinh*2. Không chỉ phong bế khí tức mà còn hòa mình vào linh hồn núi tuyết, dù là Nguyên Anh lão tổ cũng khó lòng phát hiện sự tồn tại của nó."
Trần Uyên và Lâm Hạo nhìn chằm chằm vào cửa động. Trận pháp tựa như dòng chảy thời gian vạn cổ, nối liền đất trời và những truyền thuyết thần thánh của vùng Sápmi. Khi lão nhân kích hoạt, ánh sáng xanh rực lên, mở ra một lối đi sâu vào lòng núi, nơi thần bí và huyền ảo chờ đợi.
Cửa động mở ra, ánh sáng xanh từ phù văn rọi vào một không gian rộng lớn, tĩnh mịch mà tràn đầy sinh cơ. Động phủ được khắc sâu vào lòng núi, băng tuyết phủ kín vách đá, nhưng lại sáng lấp lánh như bầu trời đầy sao.
Khu vực trung tâm là một đại sảnh rộng rãi, chỉ có một chiếc bồ đoàn cũ kỹ đặt giữa, trước mặt là một bàn đá mộc mạc với bộ trà cụ đơn sơ. Trên vách động, những thanh kiếm đủ hình dáng gắn sâu vào đá, tựa như canh giữ tĩnh lặng cho cả động phủ.
Bên trái là khu vực luyện tập, một khoảng trống lớn với nền băng phẳng lì, khắc chằng chịt kiếm văn cổ ngữ của người Sami, tựa như lưu giữ những đạo lý tinh thâm của thiên địa. Một kiếm bia dựng thẳng ở giữa, trên đó có dấu vết chém sâu tựa vực thẳm, phát ra kiếm ý lạnh lẽo.
Phía xa bên phải là linh hồ nhỏ, mặt nước trong vắt, ánh lên sắc xanh nhàn nhạt. Hơi nước bốc lên mang theo hương băng tuyết, hòa quyện với khí tức của động phủ. Bên cạnh hồ là một khu vực trồng linh thảo, những gốc cây nhỏ phủ tuyết trắng, nhưng từng chiếc lá lại lấp lánh linh quang, tựa như được ngưng tụ từ băng tinh ngàn năm.
Tất cả toát lên sự kỳ bí mà đơn giản, tựa như chính lão kiếm tu: tiêu sái nhưng không mất đi uy nghiêm.
Trúc Cơ Sơ Kỳ
Thời gian tựa dòng nước lạnh chảy qua kẽ tay, bảy năm thoáng chốc trôi qua. Hai bóng dáng nhỏ bé ngày nào nay đã trưởng thành, khí chất mỗi người mang theo dấu ấn riêng biệt.
Lâm Hạo bước đi hiên ngang, thân khoác trường bào xám viền bạc, khí phách ngời ngời. Trong đôi mắt tinh anh ánh lên sự tự tin không chút che giấu, mỗi bước chân như đạp gió băng. Hắn, thiên tư xuất chúng, đã đạt Trúc Cơ hậu kỳ từ sớm, linh khí hàn hệ quẩn quanh tựa suối băng không dứt. Một kiếm vung ra, khí thế sắc bén như phá tan mọi trở ngại, phản chiếu sự kiêu hãnh vô cùng.
Trần Uyên lại khác biệt, y phục xanh đậm giản dị, nét mặt bình tĩnh như mặt hồ băng phẳng lặng. Trong ánh mắt sâu thẳm là sự trầm ổn vượt xa tuổi tác. Hắn, dù chỉ đạt Trúc Cơ sơ kỳ, linh khí quanh người lại vững chãi lạ thường, như có thứ sức mạnh tiềm tàng ẩn sâu, chờ đợi khoảnh khắc bộc phát.
Hồ ly nhỏ năm xưa, từ một linh thú gần như tàn lụi, nó dần biến hóa, thân hình tỏa ra huyền quang nhàn nhạt, khí tức cổ xưa như dòng sông chảy ngược, mang theo uy áp huyết mạch tiên hồ viễn cổ.
Trên trán linh hồ, một ấn ký hình cánh hoa băng mờ nhạt hiện hữu, tỏa ra linh quang dịu dàng, chính là dấu hiệu huyết mạch hồ tiên đã thức tỉnh một phần. Thân hình nó thanh thoát mà uy nghiêm, cao ngang hông người trưởng thành, mỗi bước đi đều mang theo sự ung dung mà không mất đi vẻ thần thánh.
Lão kiếm tu đứng lặng trước con hồ ly trắng, toàn thân phủ bộ lông trắng như tuyết, mỗi sợi như kết tinh từ băng sương, phản chiếu ánh trăng nhàn nhạt giữa màn đêm giá rét. Đôi mắt đỏ ngọc sâu thẳm, tựa hồ mang theo trí tuệ ngàn năm cùng ý chí bất khuất. Trong những khoảnh khắc tĩnh lặng, ánh mắt ấy lóe lên vẻ huyền bí, tựa như nhìn thấu cả thiên cơ lẫn lòng người.
"Huyết mạch tiên hồ… Quả nhiên không đơn giản." Lão trầm ngâm, ánh mắt sâu thẳm.
Nhưng lão không nói cho Trần Uyên. "Hắn chưa sẵn sàng. Bí mật này, tự hắn sẽ khám phá khi thời điểm đến."
Tình Thầy Trò, Tình Đồng Đạo
---------------------
Chú Thích:
*1. Phù văn được khắc trên từng mạch băng, sử dụng các ký tự Bắc Âu cổ như ᚢ (Uruz) đại diện cho sức mạnh, và ᛉ (Algiz) tượng trưng cho sự bảo hộ.
*2. Trận pháp Mạch Hàn Thánh Tinh.
- Nguồn gốc:
Bắt nguồn từ Ginnungagap, khoảng không băng giá nguyên thủy trước khi thế giới được tạo dựng. Theo thần thoại, từ Ginnungagap, băng từ phương bắc và lửa từ phương nam hội tụ, tạo ra thế giới và cả sự sống đầu tiên. Hoặc, theo truyền thuyết, Hàn Thánh Tinh chứa ý chí của Ýmir (người khổng lồ băng đầu tiên trong thần thoại Bắc Âu) đại diện cho sự lạnh giá vô tận và sự vĩnh hằng.
- Cơ chế hoạt động:
a. Ngưng tụ linh khí hàn hệ: Linh khí băng từ thiên địa tự động hội tụ tại Hàn Thánh Tinh, sau đó được phân tán qua các mạch băng tinh thạch, tạo nên một vùng đất có linh khí băng hệ dồi dào.
b. Phòng ngự tự nhiên: Trận pháp có khả năng phát hiện tà khí hoặc linh lực ngoại lai. Khi bị xâm nhập, Hàn Thánh Tinh sẽ kích hoạt mạch băng, tạo ra những lớp kết giới băng giá:
• Lớp thứ nhất: Lớp băng mỏng, làm chậm tốc độ và suy yếu linh lực của kẻ xâm nhập.
• Lớp thứ hai: Mạch băng tinh thạch sẽ phản kích, phát ra lưỡi dao băng sắc bén tấn công kẻ địch.
• Lớp cuối cùng: Nếu mối nguy quá lớn, Hàn Thánh Tinh sẽ giải phóng "Băng Hồn Kết Giới" (冰魂結界), đóng băng toàn bộ khu vực.
c. Hỗ trợ tu luyện: Khi tu giả ngồi thiền trong phạm vi trận pháp, linh khí hàn hệ sẽ tự động được hấp thụ, tăng tốc độ tu luyện và làm sạch tâm trí, ngăn ngừa tâm ma