Fakfaeng cười hạnh phúc suốt dọc đường đến Khoa Quản Trị Kinh Doanh. Một cô nàng trẻ trung có khuôn mặt không phải là quá xuất sắc nhưng dáng người ẩn dưới lớp áo khoác ngắn của cô ấy có thể nói tựa như siêu mẫu, kết hợp cùng với đó là làn da bánh mật. Thế nên, chẳng nghi ngờ gì khi ông xã cô ấy là trai Tây. Một lần, tôi không chú ý tới việc cô ấy trò chuyện với một người nước ngoài người mà đã bất ngờ đến chào hỏi cô ấy trong nhà hàng. Thời gian trôi đi, cô ấy và người kia có một tình yêu thật đáng ghen tị. Dù rằng đôi khi họ cũng có sứt mẻ cho tới khi tôi bị hành hạ bắt tỉnh giấc để nghe những cuộc gọi của cô ấy.
(Ý chỉ bác sĩ Tihn bị gọi dậy lúc nửa đêm để nghe máy của chị Fakfaeng và khuyên cô ấy và nửa kia giảng hòa, không chia tay nữa.)
"Đừng làm cái mặt căng như dây đàn thế Tihn. Vui lên tí đi. Phải khiến em ấy ấn tượng chứ." Fakfaend không ngừng động viên tôi. "Ông nhìn cũng được mà, dù là không thể sánh với em ấy. Phải tận dụng dáng vẻ quân tử để tấn công. Đừng quên kéo ghế để mời em ấy ngồi, lấy thức ăn, rót cho em ấy chút nước và nhớ lấy khăn giấy cho em ấy nếu thấy thức ăn dính trên khóe miệng. À không tốt hơn hết là ông hãy dùng tay mình lau đi."
Càng nghe thì lại càng đau đầu mà. "Bà bị lậm phim quá rồi."
Fakfaeng mỉm cười. "Nếu mà có anh nào đối xử với tôi như thế từ lần đầu gặp mặt thì tôi muốn chết luôn mất."
"Nhưng tôi không nghĩ là N"Tol sẽ bị ấn tượng khi tôi làm vậy đâu." Tôi cố mở to mí mắt đang nặng trĩu để nhìn đường. Thừa nhận là tôi thấy háo hức tới nỗi không ngủ được. Tôi thiếp đi lúc 4 giờ sáng và thức dậy lúc 8 giờ khi N"Pin gọi tôi như mọi lần. Tôi thức dậy để thuyết trình, giả vờ xỉu ở slide thứ ba và được đưa vào Khoa Cấp Cứu để nghỉ ngơi và bị lấy máu. Sau đó, tôi lẻn ra và chờ gặp Fakfaeng theo như đã hẹn.
"Nhưng mà trước mặt em ấy, ông cũng đừng trưng cái mặt căng như dây đàn này ra. Phải tự tin lên." Fakfaeng vươn tay siết vai tôi. "Tôi không có rảnh. Nếu ông không thể khiến em ấy thành người yêu ông hôm nay thì tôi sẽ nổi xung ông luôn đó."
Tôi bắt đầu nghi ngờ liệu đưa Fakfaeng đi cùng là sáng kiến tốt nhất hay không nữa . Nhưng quá muộn rồi vì tôi đã đến tòa nhà của Khoa Quản Trị Kinh Doanh. Tôi ngay lập tức nhìn xung quanh tìm kiếm mục tiêu. Khi tôi không thấy Tol đang đợi ở chỗ hẹn, tôi bấm điện thoại để tìm kiếm cậu ấy qua trò chuyện Facebook.
"Đó, nhóc kia phải không?" Fakfaeng chỉ tôi nhìn sang bên trái. Cô ấy luôn có ánh mặt tinh tường khi nhìn đàn ông con trai. Tôi thấy cậu ấy đang vừa đứng vừa nhìn vào điện thoại và đang định bấm gì đó, có lẽ là tin nhắn của tôi. Tôi nhanh chóng ra khỏi xe và vẫy tay với cậu ấy. N"Tol nhìn thấy và đi tới chỗ tôi. Cậu ấy vái chào tôi làm tôi cũng nhanh chóng chụm tay chào lại. Có cảm giác như tôi già lắm rồi ấy.
"Lên xe đi em." Tôi đang định quay quanh mở cửa sau của xe thì Fakfaeng bước ra từ ghế phụ (gần người lái) trước. Cô ấy nhìn Tol mỉm cười và giữ vai, rồi kéo tay câụ ấy vào chỗ bên cạnh tôi mà cô ấy vừa ngồi
"Em ngồi phía trước đi."
Tôi nghĩ Tol có vẻ lưỡng lự. Cậu ấy nhìn trái nhìn phải như thể đang tìm kiếm ai đó, và rồi ngón tay cậu ấy cũng rời khỏi màn hình điện thoại.
"Có vấn đề gì sao?" Tôi hỏi. Tol yên lặng nhìn tôi.
"Không có gì đâu anh." Tol có vẻ lo lắng. Cậu ấy khẽ thở dài trước khi đối mặt tôi. "Em phải ngồi ghế đằng trước sao?"
"Ừ. Chị sẽ ngồi ở phía sau. Chị thích không gian rộng rãi." Fakfaeng tiến về phía tôi, mở cửa sau xe ra rồi tự chui trong xe và nhanh chóng yên vị. Tol vào trong xe và ngồi vào ghế phụ phía trước trong khi tôi đi tới ghế dành cho lái xe. Fakaeng nhoài người lên giữa chúng tôi và hào hứng nói. " Chị tên là Fakfaeng, bạn của Tihn. Chị cũng là bác sĩ."
Tol quay mặt lại và lúng túng nhìn Fakfaeng. "V...vâng, tên em là Tol."
Fakfaeng bật cười. "Chị biết em rồi và cũng theo dõi em trên Facebook nữa."
Tôi khẽ thở ra nhẹ nhõm. Tám chuyện nhẹ nhàng thế này giống gặp gỡ fan rồi đó. Điều tôi sợ là lỡ như Fakfaeng sẽ tiết lộ việc tôi đã nói với cô ấy rằng tôi sẽ theo đuổi N"Tol. Nếu việc đó xảy ra thì chỉ có một cách giải quyết. Đó là phải quay về làm một giấc để tỉnh dậy lần nữa. Nhưng tôi không muốn quay lại thêm lần nào nữa. Khoảng thời gian đang trôi qua dài bằng với khoảng thời gian hiện thực. Cứ lặp đi lặp lại việc gặp cậu ấy sẽ tốn rất nhiều thời gian Tôi phát nản với việc lại phải làm quen Tol. Lần này tôi sẽ kết thúc vụ này.
"Tol có thích món Ý không? Anh sẽ đưa em đến cửa tiệm mà anh biết. Họ có pizza tự làm rất ngon." Tôi liếc nhìn phản ứng của Tol. N"Tol vẫn có vẻ lo lắng về điều gì đó. Tôi rất tò mò cậu ấy đang nghĩ gì.
"Vâng."
Cửa tiệm mà tôi đưa hai người họ đến nằm giữa hai ngôi nhà một phía trước và một phía sau, mang hương vị của sự pha trộn cổ điển với phong cách âm nhạc Bossa. Bàn ăn được sắp xếp trong phòng kính với điều hòa. Có rất đông người trong tiệm nhưng may mắn là tôi đã đặt chỗ trước vì thế mà tôi có thể đưa Tol và Fakfaeng vào một bàn trống bên trong. Tôi không kéo ghế cho Tol ngồi như những gì mà Fakfaeng đã nhắc nhở vì việc này dị quá . Điều đó khiến cho Fakfaeng phẫn nộ lườm tôi.
Tôi ngồi xuống và đưa thực đơn cho Tol để xem. Tôi thấy cậu ấy để điện thoại xuống bàn, nhìn chăm chăm vào màn hình mà mắt không chớp cứ như đang chờ đợi điều gì đó. Khi điện thoại rung thì cậu ấy nhanh chóng cầm lên. Cấy ấy cúi đầu với tôi ,xin phép ra ngoài tiệm nghe máy. Tôi dõi ánh mắt theo Tol. Thật sự là việc tôi đã kéo Tol đến đây khi cậu ấy đang bận việc gì đó khiến tôi thấy hơi có lỗi.
"Tôi nghĩ là em nó đang ngại." Fakfaeng tiếp tục tưởng tượng. "Giả vờ bận rộn vì em ấy ngại với ông đó Tihn."
"Không đâu." Tôi nhìn Tol đang đứng ngoài cửa, nói chuyện điện thoại với biểu cảm nghiêm túc. Tôi cau mày lo lắng. Sự nghi ngờ bắt đầu nhen nhóm trong đầu tôi. "Bà gọi thức ăn trước đi. Tôi sẽ quay lại ngay."
"Ờ... ờ . Vậy rồi tôi gọi luôn cho mọi người luôn nhé." Fakfaeng cầm thực đơn lên trong khi tôi đi ra bên ngoài. Tôi thấy Tol đang quay lưng với tôi và nói chuyện điện thoại với giọng nghiêm trọng.
"Mai phải nói chuyện với hắn về việc đó...
Không... Hắn ta không có quyền gì mà để liên quan đến Mai nữa cả... Mai chỉ cần nói đó là ai...
Tại sao? Mai sợ là anh sẽ làm điều gì xấu à? Nếu hai người còn quan tâm nhau thì chẳng còn gì phải nói nữa cả!"
Tol nói một tràng trong giận giữ trước khi ngắt máy. Cậu ấy ngẩng mặt lên trời trước khi quay lại đối diện mặt tôi. Cậu ấy có vẻ khá kinh ngạc khi thấy tôi đứng trước lối vào của tiệm.
"Ờ..." Tôi nghĩ mình đã lỡ nghe thấy điều không nên nghe. Tol vừa cãi nhau với N"Mai ngay ngày thứ hai bắt đầu hẹn hò. " Em có vấn đề gì à N"Tol? Nếu em muốn quay về thì cứ bảo anh."
Tol nâng mu bàn tay lên để lau chóp mũi. Ánh mắt cậu ấy nhìn tôi dường như đáng sợ hơn lúc trước vì sự bực bội vẫn còn khi nói chuyện với N"Mai một lúc trước. "Không có gì. Em có thể ở lại một lúc. Ăn xong thì em đi cũng được." Tol đi ngang qua tôi thẳng đến cửa kính và mở cửa bước vào, để mặc tôi đứng trơ ra ở đó.
Tol đang có chuyện gì đó.
Liệu sẽ có điều gì khác đã xảy ra ngoài tai nạn chăng?
Tôi quay lại chỗ mà Fakfaeng và Tol đang ngồi. Fakfaeng bắt đầu nói với Tol về đủ thứ và rồi cố đẩy cho tôi tiếp chuyện. Dù người nghe khá ngượng ngùng nhưng phải công nhận rằng Tol là một cậu nhóc hành xử tốt . Cậu ấy tránh không thể hiện cảm xúc và tâm trạng chán nản của mình với những người đã đưa cậu ấy đi ăn. Tôi lắng nghe những chủ đề liên quan mà cậu ấy tiếp thu từ Fakfaeng. Tôi lo lắng nhìn cậu ấy. Hình ảnh bao quanh đầu tôi ngay lúc này là Tol với máu đẫm trên mặt. Một ống thở được đặt giữa đôi môi cậu ấy và đôi mắt đẹp đẽ của cậu ấy hoàn toàn nhắm chặt. Sẽ không giờ tôi có thể quên được.
Và rồi đôi mắt đẹp đó đang lườm mắt tôi , khiến tôi tránh mắt nhìn xuống chiếc pizza đã dược mang đến trước mặt chúng tôi. Fakfaeng nhìn phản ứng của tôi và mỉm cười. Tôi biết bà đang nghĩ bậy bạ gì đó Yai"Faeng.
Tôi đưa N"Tol quay về khoa đúng 1 giờ chiều. Quan hệ giữa tôi và Tol chẳng có gì khá khẩm hơn. Nhưng tôi có thể tự tin mà nói rằng nếu tôi cảnh báo cậu ấy về điều gì đó thì Tol sẽ nghe lời tôi. Sau khi cậu ấy đóng cửa xe, tôi nhìn Tol đi vào tòa nhà của khoa một cách lặng lẽ. Fafkaeng lên ngồi ghế phụ mà Tol vừa ngồi. cô ấy còn nhìn tôi không hài lòng.
"Ông kém quá đó Tihn. Sao không nói với em ấy là ông thích em ấy? Đây này, tôi cố gắng giúp ông, cho đến bây giờ tôi không biết giúp thế nào nữa. Tôi cố gắng nói rằng ông học Cấp Cứu vì ông muốn cứu người. Tôi kể cho em ấy nghe có lần ông chạy đến hô hấp tim cho người ta ở giữa phố. Ông lại chỉ nhìn em ấy với đôi mắt buồn buồn như thế, ông sẽ được cái gì nào?" Fakfaeng tức giận thắt dây an toàn. "Lần sau tôi không có đi nữa đâu."
Tôi chẳng muốn quan tâm đến Fakfaeng đang giận giữ vì cô ấy không biết sự thật. Tôi lái xe ra ra khỏi khu vực tòa nhà của khoa và hướng đến Khoa Y cạnh bênh viện của trường đại học. Coi những lời cằn nhằn của Fakfaeng giống như gió thoảng qua tai. Cái tôi quan tâm bay giờ là điều gì sẽ xảy ra tiếp theo. Thời gian còn lại là là ba tiếng trước khi tôi vào ca làm và mười tiếng trước xảy ra tai nạn. Tôi có thể làm gì đây?
Tôi đưa Fakfaeng đến trước Khoa Cấp Cứu bởi cô ấy phải nhanh chóng đi kiểm tra bệnh nhân vào buổi chiều. Đến giờ thì tôi đang đi xung quanh để tìm kiếm chỗ đỗ xe trong bãi đã hết chỗ. Tôi muốn ở cùng Tol mọi lúc cho đến khi đêm nay trôi qua nhưng khổ nỗi tôi không tìm được ai thay ca hôm nay cả. Chỉ có Ai"Sing là có thể làm ca sáng thay tôi nhưng mà tôi sợ là hắn không gượng nổi. Sau khi đỗ được xe, tôi ngồi yên trong khi nhìn vào vô lăng. Thật ra, tôi có thể xin nghỉ ốm. Nhưng tôi biết ca làm hôm nay sẽ trở thành địa ngục. Không có tôi, Pin là bác sĩ nội trú thứ hai và chỉ thay thế tôi mỗi khi tôi ra ngoài theo chân Tol. Nghe thì thật nực cười trong mắt người khác. Pin sẽ biết rõ ông chú hen suyễn cần phải được đặt ống nội khí quản để cải thiện vấn đề khó thở. Cô ấy cũng sẽ biết phải gọi cho giáo sư y kho trước khi kê thuốc cho bệnh nhân bị bệnh tim. Trong đầu tôi, lương tâm của tôi về tốt và xấu, trách nhiệm và sự quan tâm tới bệnh nhân đang đấu tranh dữ dội. Điều này không có nghĩa là Pin và Gap không đủ năng lực, chỉ là sự căng thẳng bận bịu khiến nhiều bác sĩ giỏi đưa ra quyết định sai lầm.
Nếu Tol có thể sống sót vì tôi ở bên cậu ấy suốt thời gian đó thì vòng xoáy này có thể kết thúc. Nhưng tôi cũng sẽ phải đánh đổi bằng mạng sống của bệnh nhân khác.
Tôi thật sự không biết mình nên làm gì đây. Tôi mở điện thoại lên và chỉ có thể hy vọng bữa trưa hôm nay sẽ trôi qua thuận lợi sẽ khiến Tol tin và nghe theo lời tôi nói. Bấm gọi Tol qua Facebook, tôi "xếp hàng chờ đợi" một lúc lâu cho đến khi cuộc gọi kết thúc vì không ai trả lời. Có thể là Tol đang trong lớp học. Tôi nhanh chóng gõ vào ô chat với Tol. "Nếu em rảnh thì gọi lại cho anh."
Tol không gọi lại từ 2 giờ chiều đến 4 giờ chiều, khi đó tôi vào ca thay Ai"Sing với khuôn mặt kiệt sức mà tôi hiểu lý do tại sao. Khoa Cấp Cứu hôm nay như một địa ngục nổ tung, cứ như Chúa ra lệnh rằng chỉ hôm nay, mọi người ốm cùng lúc ấy. Khi tôi thay quần áo xong, tôi đập tay với Ai"Sing đang đến giao ca với mùi hôi thật khó chiu.
"Ca làm của ông thật khỉ gió, khủng khiếp!" Sing dùng ngón giữa đẩy gọng kính bị trượt xuống sống mũi lên trên. " Có bốn trường hợp vẫn cần được chăm sóc và trường hợp bơm tim đang chờ để chuyển qua Đơn vị chăm sóc mạch vành (Coronary care unit - CCU). Còn trường hợp đặt ống nội khí quản thì Khoa Hồi sức tích cực (ICU) đang chuẩn bị giường bệnh. Trong vòng 10 phút, một trường hợp tai nạn nặng sẽ được đưa tới. Tệ lắm phải không?" Sing vươn tay vỗ vai tôi "Ổn không ông bạn? Đã sẵn sàng bước vào trận chiến chưa?"
"Tôi không sẵn sàng nhưng phải sẵn sàng thôi". Tôi bẻ khớp tay lớn tiếng. Sing có thể giải quyết những trường hợp này một cách nhanh chóng. Tôi nhớ là khi mà tôi làm ca này trước đây còn có nhiều trường hợp hơn thế. Hắn đúng thích hợp đứng đầu thế hệ bác sĩ chúng tôi và có thể trở thành giáo sư y khoa vào những năm tới.
"Được, nếu vậy thì tôi sẽ quay lại sau." Và rồi hắn đột nhiên cúi xuống tôi với vẻ mặt nghiêm túc. "Đừng để N"Pin của tôi phải vất vả trong ca này nhé"
Tôi nhìn Sing từ tận đáy mắt, tỏ vẻ mặt mệt mỏi. " Từ khi nào mà N"Pin là của ông thế hả? Đừng chỉ giả định vậy. Hãy theo đuổi để làm thân em ấy trước đi"
Sing nhấc kính lần nữa. Ánh mắt hắn nhìn vào N"Pin đang đi thăm bệnh nhân vừa mới được vào. "Nếu ông muốn bù đắp cho tôi vì việc làm thay ca thì bạn hiền ơi, tôi có thể giao cho ông việc chăm sóc tốt cho N"Pin và hãy nói với em ấy là P"Sing đang lo lắng lắm."
"Ai mà nói được những lời như thế chứ? Tôi phát nôn." Tôi đạp nhẹ vào bắp chân Ai"Sing. " Biến đi. Tôi còn phải làm việc."
Sing giơ tay chào kiểu quân đội và sau đó bước ra khỏi Khoa Cấp Cứu. Sing đã từng cố gắng theo đuổi N"Pin một lần rồi. Tôi không muốn làm tổn thương hắn nhưng nếu có cơ hội phù hợp tôi sẽ nói với hắn rằng N"Pin có tình cảm với Ai"Gap - bác sĩ nội trú một năm rồi. Điều đó làm trọn sự vỡ mộng của tâm hồn của người giám hộ này.
Tôi nhấc điện thoại lên để kiểm tra lại. Vẫn không có cuộc gọi nào từ Tol cả. Cảm giác lo lắng đang chồng chất trong tâm trí tôi. Tôi nhìn xung quanh Khoa Cấp Cứu. Khi chắc chắn rằng tôi có thể biến mất một lúc, tôi lẻn vào nhà vệ sinh phía sau quầy y tá. Tôi gọi cho N"Art. Tôi đợi tiếng chuông chỉ vài giây cho đến khi có ai đó nhận cuộc gọi.
"Xin chào, P"Doctor!" Tiếng của Art nghe đầy nhiệt huyết.
" Ừ, Art đấy à" Tôi mau chóng nói về điều tôi muốn. "Em có ở cạnh Tol lúc này không?"
"Em không. Em vừa mới quay về tòa nhà, Sao anh không gọi cho cậu ấy?"
"Ừm. Cậu ấy cũng không đọc tin nhắn Facebook của anh."
"Ra vậy." Art nghe có vẻ thất vọng. "Thế còn cách này thì sao, em sẽ cố liên lạc bằng số của cậu ấy hoặc qua LINE. Em sẽ làm mọi thứ để cậu ấy gọi lại cho P"Doctor, được không anh? Nếu có gì khẩn cấp, em có thể nói lại cho Tol?"
" À thì.." Tôi dừng lại. "Đó là... anh định nhắc cậu ấy cẩn thận với tai nạn tối nay."
"Hả?" Giọng Art đầy ngạc nhiên. "Tai nạn gì cơ?"
"Anh đang ... trong ca làm. Không thực sự an toàn khi ra ngoài vào ban đêm. Có rất nhiều vụ tai nạn xảy ra nên anh rất sợ. Anh biết rằng nghe có vẻ điên rồ nhưng tốt hơn hết là không nên ra ngoài. Anh đang lo lắng cho các em nên anh gọi để nhắc với cả hai. Đừng ra khỏi nhà tối nay. Anh nên nhờ em nói với Tol và gửi số của Tol cho anh để anh có thể tự gọi cho cậu ấy."
"Hoh, nghe sợ quá. Được rồi, được rồi. Em sẽ không đi đâu cả. Đợi em chút, em sẽ gửi số điện thoại của Tol cho anh." Ai"Art dường như tin tưởng vào tôi. Tại sao lại dễ dàng hơn nhiều so với Tol?
Tôi muốn đợi Art gọi lại để xác nhận rằng Tol đã biết về cảnh báo của tôi. Nhưng tôi có nhiệm vụ đang chờ bên ngoài và tôi phải mau chóng ra ngoài. Khi tôi trở về Khoa Cấp Cứu , địa ngục khủng khiếp đã bắt đầu. May mắn là tôi nhớ đủ rõ về các trường hợp bởi vì tất cả đều là những người mà tôi đã gặp trước đây.Tôi đã làm một y tá ngạc nhiên khi yêu cầu cho cô ấy đâm một số máu của một ông chú mà tôi chưa kiểm tra toàn cơ thể vì tôi biết rằng chú bị viêm ống mật. Thời gian trôi qua thật nhanh mà tôi không có thời gian để kiểm tra điện thoại di động của mình. Khi tôi nhận ra thì đã 9h30 tối rồi. Pin ra khỏi phòng nghỉ và chạy đến chạm vào cánh tay tôi.
"Em ăn xong rồi. P"Tihn nghỉ đi, Pin sẽ làm thay cho"
Đây là khoảnh khắc tôi đang chờ đợi. Tôi quay lại cảm ơn Pin và bước đến phòng nghỉ. Thức ăn được chuẩn bị cho ca làm này đã được đặt xuống bàn trong một khung cảnh quen thuộc. Tôi ngồi xuống ghế, cơn buồn ngủ bắt đầu xâm chiếm. Nhưng dù buồn ngủ, tôi không thể ngủ được. Hoặc mọi điều tôi đang làm sẽ là vô ích. Tôi sẽ thức dậy và trở về khi Tol chưa quen biết tôi. Sau đó, cậu ấy sẽ được đưa đến đây trong tình trạng không thở nữa. Tôi nhấc điện thoại lên. Có một tin nhắn từ Art trên Facebook khoảng nửa giờ trước. Tôi mở nó ra xem.
" P"Doctor, Tol đang bận nên anh không thể gọi cậu ấy được. Nhưng em đã nói với cậu ấy về điều đó rồi. Bây giờ em chỉ nằm ở nhà, không dám đi đâu cả. Ha ha ha."
Đúng rồi, cứ vậy đi. N"Art đương nhiên sẽ là người không qua đời.Nhưng trái tim tôi vẫn cảm thấy khó chịu với Tol. Tôi cho cơm vào miệng. Mùi cơm bệnh viện vốn đã chán khủng khiếp và bây giờ còn chán hơn nhiều. Tôi đặt mạnh muỗng xuống đĩa vì tôi chỉ có thể ăn ba muỗng thức ăn. Tôi liếc nhìn đồng hồ hiển thị 9 giờ 40 phút. Mười phút nữa cho đến khi y tá của Khoa Cấp Cứu - N"Aim bước vào với vẻ bực bội khi gặp tôi ở đây. Tôi đứng dậy, trái tim tôi háo hức và đập mạnh mẽ. Thời khắc đến gần rồi. Tôi cố gắng liên lạc với N"Tol nhưng cậu ấy không nhấc máy. Tôi đã gọi cho cậu ấy nhiều hơn năm lần trước khi chán nản bỏ điện thoại vào túi.
Tôi bước ra khỏi phòng nghỉ, rẽ theo hướng khác hướng y tá Aim đến, có thể cô ấy lại đến để phàn nàn tôi. Tôi giơ tay ngăn cô ấy nói bất cứ điều gì và tiếp tục bước đi với vẻ mặt nghiêm túc. Ông chú hen suyễn đã được đưa vào. N"Wan- thực tập đang chạy vào và bắt đầu kiểm tra. Tôi đi thẳng về phía cậu ấy.
"Trong trường hợp này, hãy đặt ống thở. Nếu tình trạng bệnh nhân vẫn không khá hơn sau khi xông ba liều máy phun sương. Cậu hãy gọi P"Pin hoặc P"Gap để được giúp đỡ vì sẽ khó đó. Cậu phải đẩy sâu xuống khí quản hơn nữa để có thể thấy rõ hơn." Sau khi nói xong, tôi vỗ vai Wan- mặt có vẻ kinh ngạc nhìn tôi. Tôi đi ra lối vào Khoa Cấp Cứu. nhìn vào đồng hồ trên tường, tôi thầm cầu nguyện trong lòng rằng đừng để Tol tới đây lần nữa, Làm ơn, đừng để cậu ấy chết trước mặt tôi. Tôi tất nhiên là không thể chấp nhận nổi điều này.
Điều tiếp theo mà tôi nghe thấy là tiếng của xe cấp cứu từ xa.
-------------------------
Tôi lảo đảo bước vào phòng khám nghiệm tử thi sau khi nhân viên cho phép tôi đi qua. Đây không phải là lần đầu tiên tôi đến đây. Tôi thường đến phòng pháp y để yêu cầu khám nghiệm tử thi các bệnh nhân đã qua đời trong Khoa Cấp Cứu để đưa các trường hợp đến thảo luận với giáo sư và các bác sĩ nội trú. Tôi bước vào căn phòng yên tĩnh, lạnh lẽo và khó chịu này. Những chiếc giường sắt được bố trí ở giữa phòng. Tôi đi qua hai cơ thể vô hồn mà cố không nhìn vào mặt họ, thẳng đến gặp bác sĩ mà tôi đã hẹn gặp.
Giáo sư Bunnakit quay về hướng đối diện tôi trong khi đang viết giấy chứng tử trên bàn. Anh ấy là một giáo sư y khoa vừa bắt đầu việc giảng dạy không nhiều năm trước. Theo tôi thì anh ấy là giáo sư dễ nói chuyện nhất. May mắn là tôi có số liên lạc. Anh ấy cũng là người khám nghiệm tử thi sáng nay.
"Chào buổi sáng, em trai." Giáo sư nở nụ cười rạng rỡ. "Sao mặt mày bơ phờ vậy?"
" Xin chào giáo sư." Tôi giơ hai tay vái cháo trước khi thở dài. "Em vẫn chưa được ngủ nữa."
" Anh cũng vậy đây." Vị giáo sư trẻ đứng dậy. "Cứ ngồi một lúc đi em. Anh sẽ đi xử lý một số tử thi trước, Bác sĩ Macon mất nhiều thời gian quá." Rồi anh ấy đi tới giường sắt ngay giữa phòng nơi có một bác sĩ pháp y đang chờ. Tôi ngồi xuống chiếc ghế sắt lạnh lẽo, lơ đãng nhìn ra ngoài cửa. Đêm qua tôi đã biến thành một thằng điên âm thầm sau khi Tol được đưa vào Khoa Cấp Cứu trong tình trạng giống như tôi đã thấy trước đây. Từ "đau lòng" có lẽ quá ít để giải thích những gì đã xảy ra. Tôi đã hét lên yêu cầu một y tá lấy máu với giọng nói to nhất từng có trong phòng cấp cứu. Tôi nhanh chóng trở nên trấn tĩnh khi một mình với màn hình điện tâm đồ. Gọi tên của N"Tol như thể cậu ấy có thể nghe thấy tôi và mở mắt ra nhìn tôi. Khi tim của Tol ngừng đập, tôi tiến lên trước, bơm ngực bằng tay giữa những tiếng kêu dễ ghét của các y tá rằng đó không phải là công việc tôi phải làm. Khi tai nạn kết thúc bằng chết chóc, tôi chuẩn bị đi về chợp mắt tại căn hộ bằng cách phớt lờ tâm can mình rằng đã đến lúc phải đổi ca làm để mọi thứ trở lại từ đầu. Tôi nhận ra khi định đi ra xe, tôi sẽ nhận được nhiều thông tin hơn thế. Tại sao trái tim của Tol ngừng đập và không phản ứng với điều trị? Điều gì đó đã xảy ra nhiều hơn một tai nạn.
Nghĩ về đêm qua khiến tôi muốn khóc. Tôi giơ tay phía sau tay dụi mắt và cố gắng tỉnh táo. Không chợp mắt một lúc khiến đầu óc tôi choáng váng vô cùng. Tôi không được ngủ để nghe kết quả điều tra vào sáng sớm hôm nay/ Thế là đòi hỏi tôi đã phải uống ba lon Krating Daeng (Red Bull) và vô số ly cà phê nữa, khiến trái tim tôi run rẩy rất nhiều. Giáo sư giữ đúng 9 giờ sáng để cho tôi nghe kết quả khám nghiệm.
Giáo sư đi đến phía tôi. "Thật tốt là em đã gọi anh trước đầu tiên, thật ra em sinh viên này là trường hợp đầu tiên như này. Em có muốn đi xem?"
Tôi lắc đầu. "Không sao. Em chỉ muốn biết kết quả."
Giáo sư nhìn tôi và gật đầu đã hiểu. "Em quen cậu này à?"
"Vâng..." Tôi nhẹ nhàng trả lời. Giáo sư thở dài và kéo ghế ra ngồi cạnh tôi.
"Anh thấy rất tiếc." Giáo sư lấy máy ảnh Compad trên bàn và mở lên. "Việc cậu ấy qua đời đúng là do tai nạn gây nên. Gan của cậu ấy bị rách đến 10 cm. Máu tắc nghẽn trong bụng cậu ấy gần 3 lít, phù não (sưng não), vỡ xương sọ và có chảy máu trong não. Nhưng có một điều rất thú vị ..." Tôi ngồi thẳng dậy và chú ý. Giáo sư đưa máy ảnh cho tôi xem màn hình. "Kích thước trái tim cậu ấy rất lớn ..."
Tôi mở to mắt. Thứ mà tôi thấy bây giờ là một bức ảnh của một trái tim mới mổ thành từng mảnh trên một khối cắt để xem các mạch máu và cơ tim. Trái tim mà tôi đang thấy bây giờ khác với trái tim của một người bình thường trong sách giáo khoa. Cơ tim của cậu ấy dày lên khiến buồng tim dưới bên trái là nơi bơm máu chính cho cơ thể hẹp hơn người bình thường.
"Bệnh Cơ Tim Phì Đại (*)." Tôi run run nói.
"Có lẽ là vậy. Hãy chờ thêm kết quả nhiều hơn từ các mảnh trái tim đã. Cậu nhóc này chưa bao giờ kiểm tra bệnh tim trước đây." Giáo sư cau mày. "Anh cũng thấy trong màng phổi có dịch. Có thể suy tim xảy ra một lúc nhưng đó không phải là nguyên nhân chính xác của cái chết. Khi cậu ấy được đưa tới đây, rõ ràng là việc cậu ấy qua đời do tai nạn. Nhưng anh thật không biết đâu là con gà, đâu là trứng nữa ( ý chỉ không biết việc nào xảy ra đầu tiên). Không có nguyên nhân sâu xa khác trong tai nạn nữa. Có thể nói rằng cậu ấy có thể lái xe nhanh vì vấn đề về tim, hoặc trái tim cậu ấy ngừng đập sau khi mất rất nhiều máu."
"Em không biết rằng có thứ gì đó kíƈɦ ŧɦíƈɦ trái tim cậu ấy đập mạnh vượt bình thường như vậy trước đây hay không. Chẳng hạn như làm việc với cường độ cao hay ma túy ..." Tôi biết thông tin này như thể có ai đó đã thắp lửa bên trong.
Giáo sư gật đầu. "Anh sẽ gửi báo cáo về các loại thuốc gây nghiện và nồng độ thuốc trong máu của cậu ấy một lần nữa, vì vậy em có thể giữ nó để báo cáo với thầy."
"Cám ơn anh." Tôi vái chào giáo sư lần nữa. Anh ấy hơn tôi ít tuổi nhưng luôn giúp đỡ tôi khiến tôi cảm thấy rất yêu quý và kính trọng. "Vậy em xin phép."
"Được rồi, mau đi ngủ đi." Giáo sư vỗ vai tôi và mỉm cười trước khi đứng dậy và đi tới chỗ những sinh viên y khoa mới bước vào phòng. Tôi cũng nhanh chóng rời khỏi khu vực đó. Thật ra tôi đã thấy cơ thể của Nong Tol từ khóe mắt nhưng tôi đã chọn không nhìn. Tôi sẽ nhìn cậu ấy một lần nữa nhưng là khi cậu ấy còn sống. Và lần này, cậu ấy phải tiếp tục sống cho đến khi già đi. Mục đích giờ không phải là để bảo vệ cậu ấy khỏi tai nạn xảy ra nữa, tôi sẽ gặp Tol vì vấn đề sức khỏe của cậu ấy. Điều tôi phải làm không phải là cấm cậu ấy lái xe vào ban đêm, mà là để cậu ấy gặp một chuyên gia tim mạch càng sớm càng tốt.
Tôi quay lại bãi đỗ xe. Thông tin mà mới thu nhận được đã giúp tôi tỉnh ngủ. Tôi muốn thu thập nhiều thông tin hơn trước khi ngược thời gian về hôm trước. Tôi gọi cho N"Art.
"Vâng, P"Doctor !" Giọng nói của Art nghe buồn và run rẩy, rằng tôi có thể không phải hỏi chuyện gì đã xảy ra.
"Em đã nghe tin rồi phải không?" Tôi cố gắng kìm nén giọng nói của mình để không nghe quá lo lắng.
Tôi nghe thấy tiếng Art khóc. "Những gì anh nói với em là đúng ... Em cũng đã nói với cậu ấy rồi. Cậu ấy nói không sao và cậu ấy sẽ không ra ngoài vào ban đêm. Nhưng cậu ấy vẫn đi."
"Anh cũng rất bất ngờ khi Tol được đưa vào Khoa Cấp Cứu." Tôi hít vào thật sâu. "Anh đã cố gắng hết sức có thể. Anh xin lỗi."
"T ... Tol đã gặp anh?" Art bắt đầu nói không mạch lạc. "K ... không phải ... hic ... cậu ấy không nên chết ... em đã nói với cậu ấy rồi. Em đã nói với cậu ấy rồi."
"N"Art này." Tôi chờ Art ngừng khóc một lúc. "Anh muốn hỏi một chút. Trước khi N"Tol lái xe đi, em có biết anh ấy đã làm gì không?"
"C...Cậu ấy bảo là sẽ đi ăn với người yêu. Em chỉ biết nhiêu đó." Art khịt mũi lớn tiếng. "Trước đó, em không chắc lắm... nhưng Tol thường chơi bóng rổ đến mờ tối."
Tôi thấy như có gì đó nảy ra trong đầu tôi. "Sau khi chơi bóng rổ, cậu ấy có vẻ vẫn bình thường như trước à?"
"À..Cậu ấy có than mệt nhưng lại nói có thể là do vừa mới khỏi cảm lạnh."
Tôi nghĩ rằng Art bối rối tại sao tôi lại hỏi những chi tiết vụn vặt về một người vừa mới mất nhưng đây vô tình là một thông tin quan trọng đối với tôi và có lẽ là một cách khiến cậu ấy tin vào tôi nhiều hơn.
Sau khi gác máy với N"Art, tôi nhanh chóng lái xe trở về căn hộ. Tôi mở cửa, cởϊ áσ khoác ngắn của phòng thí nghiệm, nằm xuống chiếc giường êm ái và ấm áp mà không nghĩ đến việc tắm rửa và phớt lờ tiếng khóc đói khát từ nàng Sibra. Yên nào, mày sẽ ăn sáng vào "hôm qua" nhé mèo. Tôi muốn lần này là lần cuối cùng quay ngược thời gian. Tol và tôi sẽ mở mắt để nhìn thấy ánh sáng mặt trời buổi sáng của một ngày mới bên nhau.
----------
(*) Bệnh Cơ Tim Phì Đại (HOCM – Hypertrophic Obstructive Cardiomyopathy) hay được gọi là bệnh cơ tim phì đại tắc nghẽn. Một bệnh về cơ tim dày bất thường trong cơ thể. Lý do có thể xảy ra do di truyền. Là nguyên nhân tử vong ngay lập tức của những người trẻ tuổi hoặc vận động viên khỏe mạnh và không có bất kỳ triệu chứng nào trước đó Triage (Phân Loại Bệnh Nhân)
"Giúp với.."
"Giúp với..."
Tiếng kêu của một cô gái trẻ khiến tôi tỉnh giấc và mở mắt trong kinh ngạc. Tôi lặng lẽ tỉnh giấc. đẩy tấm chăn hình gấu Rilakkuma cùng lúc với Sibra- em mèo trắng Ba Tư vươn người dậy trong lòng tôi với tiếng kêu lớn. Khuôn mặt méo mó như đang nói với tôi rằng này người kia, đừng quên cho nàng công chúa này ăn.
Tôi giơ tay vuốt ve bộ lông mềm mại và mịn màng của Sibra. Tôi cố gắng nghĩ về giọng nói mà tôi đã nghe thấy vừa nãy, chủ nhân của giọng nói là ai mà sao quen thuộc vậy. Đó giống như tiếng nói từ một sự kiện rất quan trọng. Tôi chầm chậm thở dài mà có thể điều đó là chẳng có nghĩa gì cả, chỉ là một giấc mơ cũng nên. Tôi không nên nghĩ về việc này quá nhiều làm gì. Thức dậy khỏi giường, tôi đi tới túi thức ăn cho mèo ở góc phòng, đổ thức ăn vào cái bát ăn của mèo và nhìn Sibra ăn một cách ngon lành trong lúc nghĩ về việc tôi nên mang mèo đi tắm ở tiệm một lần.
Có cái gì đó cứ quanh quẩn trong đầu khiến tôi cảm thấy khó chịu.
Tôi đứng dậy rồi ngắm mình trong gương trong lúc đánh răng. Mái tóc dài và lộn xộn. Tôi phải tìm lúc nào đó cắt bộ tóc này đi trước khi biến thành Tarzan mất. Nhưng đó không phải là điều tôi vướng bận trong lòng bây giờ. Tôi quên điều gì nhỉ? Quên đi làm ca sáng chăng? Tất nhiên là không rồi vì tôi làm ca chiều hôm nay mà. Có lẽ tôi nên đi xem lại lịch cho chắc.
Sau khi tắm và chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, tôi đi bộ xuống phía trước chung cư. Đích đến của tôi là nhà hàng chuyên bữa sáng kiểu Tây bên kia đường. Nếu buổi sáng không vội lắm thì tôi thường ăn ở đây. Tôi bước vào nhà hàng và gật đầu chào bà chủ - người tôi biết rất rõ trước khi gọi món quen thuộc.
"Cho em bánh mì nướng Pháp, hai trứng chiên và thịt xông khói."
P"Im gật đầu. "Vẫn như cũ hả bác sĩ Tihn. Một ly Doubleshot Espresso nữa nhỉ?"
"Thế là đủ rồi chị." Tôi ngồi ở bàn cạnh cửa ra vào và lấy điện thoại ra. P"Im đi tới rót nước cho tôi.
"Em bắt đầu làm ca chiều à?" P"Im hỏi với nụ cười rạng rỡ.
"Vâng. Hôm nay em làm ca chiều." Tôi nhìn lên và cười với chị. "Em muốn đến tiệm của chị trước để tăng thêm năng lượng đây."
"Ha ha, được rồi." P"Im bật cười, vui vẻ với những lời tôi nói. "Ờ mà chị sẽ đi luyện làm pizza. Món này sẽ sớm được thêm vào thực đơn. Chị có thể cho em bác sĩ đây thử trước? Không cần phải trả, miễn phí luôn."
"Hoi! Chắc chắn" Tôi hào hứng nói. "Sau đó thì em sẽ ăn luôn cả khay."
"Chốt nhé. Cứ phê bình hương vị thẳng thắn cũng được." P"Im làm kí hiệu tay OK sau đó quay lại khu vực sau của tiệm
Tôi lơ đãng nhìn ra đường phố bên ngoài. Tôi không phải là một người sành ăn ngon với tay nghề cao bởi vì tôi là một người có lưỡi cá sấu nhưng điều đó đủ để phân biệt cửa hàng pizza nào phù hợp để đi ăn lại. Chẳng hạn như tiệm nơi chủ sở hữu là người quen của tôi đã bắt đầu làm bánh pizza tự làm trước tại nhà chị ấy. Cửa hàng pizza này rất tuyệt vời. Giống như bánh pizza phô mai nướng mà Fakfaeng đã gọi khi ăn cùng tôi và N"Tol ngày hôm đó là món ngon nhất.
Chờ đã..
Vậy rồi N"Tol...
"Chết tiệt!!" Tôi nhanh chóng bật dậy khiến chiếc ghế ngã xuống. Trái tim tôi đập mạnh như muốn lao ra khỏi lồng ngực. Tôi nhanh chóng mở điện thoại để xem giờ.
Ngày hôm nay là 17 tháng ba, bây giờ là 9 giờ 30 phút.
Sao mà tôi lại quên mất chuyện về Tol!!
Cứ như càng nhiều lần tôi ngược thời gian thì càng nhiều sự cố mà tôi quên mất. Bàn tay tôi run rẩy vì sợ. Thật là gần. Thật tốt là tôi vẫn nhớ ra và thời gian thì chưa trôi đi nhiều lắm.
"Có vấn đề gì à em bác sĩ?" P"Im xuất hiện từ bếp và hỏi tôi .
"Chị à, em gửi tiền ở đây nhé." Tôi đặt xuống bàn 100. "Có việc khẩn cấp. Em xin lỗi vì đã làm mất thời gian của chị. Lần sau em sẽ ăn nhé." Sau đó, tôi mau chóng đi ra khỏi tiệm.
-----------------------------------
Tôi phải đổi tất cả mọi kế hoạch thành mới.
Một là tôi phải làm quen với Tol, bằng cách biết sở thích của Tol. Nếu có thể, tôi sẽ ngăn cậu ấy ngỏ lời N"Mai làm bạn gái cậu ấy. Bởi vì N"Mai dường như là một vấn đề thực sự đáng lo ngại.
Hai là Ai"Art vẫn rất quan trọng. Tôi sẽ phải cứu cả cậu ấy nữa.
Ba là khi tai nạn xảy ra tôi phải ở cùng chỗ với Tol nên tôi cần phải tìm ai đó thay ca cho tôi. Có tất cả ba bác sĩ nội trú năm ba, gồm có tôi, Sing và Aomaim - hiện làm việc ở tỉnh. Lựa chọn duy nhất chỉ có thể là Ai"Sing mà thôi. Nhưng việc bảo Sing làm thay cho tôi đến nửa đêm là không thể. Rồi các kế hoạch vờ ốm cũng không dùng được nữa. Tôi phải đổi ca cho Sing để hắn làm buổi chiều thay vì tôi vào ngày mai. Tôi sẽ làm ca sáng trong tình trạng tỉnh táo. Điều đó cũng có nghĩa là tôi sẽ phải làm slide thuyết trình từ đầu đến cuối. Sẽ không có vở kịch nào trong phòng họp lần nữa.
Bốn là tôi sẽ phải đưa N"Tol đi kiểm tra điện tâm đồ (Electrocardiogram - ECG) càng sớm càng tốt. Tôi phải thuyết phục cậu ấy đến bệnh viện bằng mọi cách. Tôi tin tưởng rằng kết quả ECG của cậu ấy mà bất thường thì cậu ấy không thể từ chối đi gặp bác sĩ chuyên khoa tim.
Tôi lái xe thẳng đến tòa nhà của Khoa Quản Trị Kinh mà tôi đã quen thuộc. Thật không may khi sáng nay, việc tôi quên mất Tol khiến tôi lãng phí rất nhiều thời gian. Lúc 10 giờ sáng thì tôi đến nơi. Tôi phải dừng điều này xảy ra bằng mọi cách. Phải hành động như kiểu một cô nàng ghen tuông đến phá đám cưới của nhà chú rể. Tôi sẽ không để Tol ngỏ lời N"Mai làm bạn gái cho tới khi Art bắt đầu bị hóc kẹo.
Tôi thấy Tol đang ôm bó hoa đi vào sân sau của tòa nhà. Tôi mau chóng rời khỏi xe và chạy tới chỗ cậu sinh viên trẻ đang đi gặp bạn gái tên Mai sau vài phút nữa. Em không thể Tol. Em không thể là người yêu với Mai được. Ngày mai, em sẽ đánh nhau với bạn trai cũ của cô ấy. Và rồi Tol lại sẽ phớt lờ những lời tôi nói. Tôi đã định là sẽ chạy tới và chặn đường cậu ấy bằng cách hỏi mấy câu vớ vẩn như là hỏi đường chẳng hạn.
Tôi không biết thiên đàng đang đứng về phía tôi hay địa ngục đang nguyền rủa tôi. Điều đó khiến cho sự vội vàng của tôi biến thành đau đớn. Nhưng điều đó xảy ra là để thu hút sự chú ý của Tol. Bàn chân tôi vấp ngã trên những bậc thang nơi bề mặt vừa được lau sạch và bóng như mới. Cơ thể to lớn của tôi ngã xuống đất với một tiếng động lớn và mặt tôi gần như rơi xuống gần chân của N"Tol.
"Ôi!" Tol ngạc nhiên kêu lên. Cậu ấy nhanh chóng hạ mình và đặt bó hoa xuống đất và vượn tay tới vai tôi. "Chuyện gì vậy ạ?"
"Ôi..!" Tôi không biết cái nào tệ hơn, nỗi đau hay sự bối rối. Tôi nhanh chóng chống dậy.
"Không vấn đề gì chứ anh?" Tol cũng đứng dậy trong khi lo lắng nhìn tôi .
"K...không có gì đâu... Cảm ơn em nhiều lắm... Anh.. đang chạy vội quá nên không để ý kĩ." Tôi vươn tay để phủ bụi trên người, Khuỷu tay của tôi bắt đầu nhức. Tol gật đầu với tôi và cúi xuống cầm bó hoa lên và định rời đi. Thấy vậy, tôi nhanh chóng phải làm gì đó.
"Chờ đã!" Tôi gọi khiến Tol dừng bước và quay lại nhìn tôi. "À, anh muốn hỏi đường."
Tol do dự quay lại như thể cậu ấy đang lưỡng lự trả lời tôi. Tất nhiên, cô nàng "sẽ sớm trở thành bạn gái" của cậu ấy còn đang đợi. "Được chứ anh."
"Khoa kỹ thuật ở đâu vậy?" Tôi dùng lại chiêu kiếm một người quen từ Khoa Kỹ thuật như trước đây.
"Đi tới đó thì xa đây lắm. Anh phải lái xe qua cổng, Khoa Kĩ Thuật ở bên tay phải trước ngã tư. Nếu đi bộ thì sẽ hơi vất một chút." Tol chỉ tay sang bên phải. " Có thể đi bộ tắt qua Khoa Nhân Văn cũng được."
Tôi cố gắng tìm N"Art trong khi Tol đang trả lời câu hỏi của tôi. Tôi thấy Art đang ngồi trên băng ghế từ xa. Cậu ấy đang ăn kẹo trong lúc học và không có dấu hiệu nào cho thấy kẹo sẽ bị mắc kẹt trong khí quản của cậu ấy cả. Tôi phải kéo dài một khoảng thời gian lâu hơn thế này.
"Xin lỗi em nhưng nếu anh muốn hỏi đường đến Khoa Tự Nhiên thì sao?" Tôi quyết định lại tiếp tục hỏi đường. Tol quay quanh tới hướng mà N"Mai đang đợi rồi trả lời tôi.
"Đó là tòa nhà kế tiếp, tòa nhà cạn mà có quán cà phê dưới tầng ấy anh." Tol có vẻ vội vã. "Em xin phép đi trước ạ."
Tôi định hỏi đường đến một khoa khác một lần nữa nhưng Tol đã quay lưng và bước khỏi tôi với những bó bông hoa trên tay. Tôi nắm chặt tay. Tôi lại phải tìm cách khác thôi. Tôi gần như mở miệng gọi Tol lần nữa nhưng một âm thanh lớn từ ai đó thu hút sự chú ý của tôi trước tiên.
"Art, làm sao vậy?!"
Âm thanh đó làm Tol và tôi quay quanh tìm kiếm nguyên nhân cùng nhau. "Ai"Art?"
Mặc dù rất vui vì mọi thứ dường như đúng như kế hoạch, tôi không thể không lo lắng về N"Art. Tôi nhanh chóng chạy đến chỗ N"Art hai tay đang ôm cổ và cúi xuống. Tol theo sau và chạy nhanh. Cậu ấy đặt những bó hoa xuống băng ghế và lao vào xem bạn mình. Tôi đi thẳng đến chỗ N"Art.
"Em vẫn có thể nói chứ?" Tôi hỏi. Art nhìn tôi đau đớn. "Anh là bác sĩ. Làm theo những gì anh nói với em được không?"
Khi Tol nghe nói tôi là bác sĩ, cậu ấy im lặng nhìn tôi. Vâng, người vừa ngã xuống gần chân em là một bác sĩ đấy.
"B... bị nghẹn." Art trả lời tôi bằng giọng khàn khàn.
"Ho ra. Mạnh lên nào." Sau đó tôi bắt đầu khuyến khích cậu ấy ho ra. Giọng tôi vang vọng khiến những người xung quanh nhìn chúng tôi. Tol cố gắng giúp đỡ bằng cách vỗ lưng Art để cậu ấy ho mạnh hơn.
Cho đến khi N"Art ho mà không ra tiếng.
Sau đó, tôi kéo N"Art thực hiện thao tác Heimlich (*) để đẩy dị vật ra khỏi đường hô hấp của cậu ấy. Tôi cũng quen với tình huống này. Sau đó, N"Art ôm bụng như thể đang bị đau bụng.
"Ai"Art, mày gần chết đấy." Tol vỗ lưng bạn mình để xoa dịu cậu ấy. Tol nhìn tôi, có lẽ khá ngạc nhiên khi một người vụng về như này có thể cứu mạng người khác. "Cảm ơn anh."
"Đột nhiên ... đột nhiên có một bác sĩ ở gần đúng lúc khi bị nghẹn .... Thật may mắn quá đi." Art vái cảm ơn tôi. "Cảm ơn anh."
"Mày ổn chứ? Đợi đã tao sẽ đưa mày đến bệnh viện." Tol hỏi bạn mình.
"Không không, giờ tao ổn rồi." Art hít sâu rồi thở ra thật chậm."Xương sườn em hơi đau. P"Doctor ra tay mạnh thật đấy. "
Đây là cơ hội để tôi thuyết phục Tol đến bệnh viện. "Anh có thể kiểm tra một chút không? Có lẽ vừa nãy anh đã làm gãy xương sườn của em."
Đôi mắt của Art mở to và nhanh chóng nhìn xuống chính mình. "Có thật không ạ?"
Tôi đưa tay ra ấn vào xương sườn gần khí quản của cậu ấy . Art giật mình một chút nhưng cũng không khóc. "Anh không chắc lắm. Tốt hơn nên đến bệnh viện để chụp X-quang."
"Mày nên đi đi. Đợi chút, tao sẽ đưa mày đi." Việc Tol tự đưa ra đề nghị khiến tôi không thể ngừng mở cờ trong bụng. Tình hình đang tiến triển tốt hơn, tốt hơn nhiều so với việc em trai mời tôi đi uống cà phê.
"V..vậy còn việc tạo bất ngờ của mày ( ý chỉ việc tỏ tình với bạn gái của Tol) thì sao?" Art hỏi.
"Có thể hoãn lại. Còn nhiều thời gian mà. Để tao đưa mày vào bệnh viện trước." Tol đứng dậy sau đó đi đến bó hoa mà cậu ấy đã để lại. Cậu ấy đi đến một cậu bạn ở cùng nhóm và đưa cho người đó bó hoa. "Đưa cái này cho Mai. Nói với cô ấy tôi sẽ gọi sau." Sau đó Tol chạy lại giúp bạn mình đứng dậy. Tôi cảm thấy rất ấn tượng với hành động của Tol. Cậu ấy có vẻ lo lắng và chăm sóc người bạn tội nghiệp bằng tất cả sức lực của mình. "Em nên đưa cậu ấy đến đâu?"
"Đến Khoa Cấp Cứu." Tôi gật đầu về hướng mà tôi đã đỗ xe. "Có thể đi với anh. Anh là bác sĩ cấp cứu."
Tôi nghĩ Ai"Art gần như quỳ xuống khi cậu ấy cúi đầu chào tôi. Tol có vẻ do dự một chút. "Em có một tiết học buổi chiều. Em chỉ có thể mang xe của em theo sau để em có thể quay lại đúng giờ."
"Anh sẽ đưa em quay lại sau. Chỉ ở gần đây thôi." Tôi không thể đưa sự lựa chọn cho Tol. Em phải đi cùng tôi. Tôi sẽ không rời mắt khỏi em nữa." Tới đây nào, đi thôi. "
----------------
Tôi dừng xe để Art và Tol xuống trước cổng Khoa Cấp Cứu. Tôi ra khỏi xe và chạy tới để nói với y tá cấp cứu tình hình. P"Toy phụ trách ca y tế cấp cứu gật đầu tỏ vẻ hiểu và nhanh chóng chuẩn bị giường cho Art và đưa cậu ấy vào Khoa Cấp Cứu. Tôi mau chóng đi đỗ xe ở khu gần nhất trước khi trở lại. Khi tôi bước vào khoa cấp cứu, tôi thấy một em nữ bác sĩ thực tập xinh đẹp đang chăm chỉ ghi lại chi tiết thông tin của Art trong khi Ai"Art đang kể về sự tình cờ kia một cách hồ hởi. Art trông thực sự vui vẻ và tràn đầy năng lượng. Tôi đoán do thực tế anh chàng đang được trò chuyện với một bác sĩ xinh đẹp.
"Em đã yêu cầu chụp X quang chưa?" Tôi hỏi em nữ bác sĩ thực tập. Cô ấy quay lại và vái chào tôi. Tôi đang mặc thường phục nhưng cũng đủ để cho cô ấy biết rằng tôi là bác sĩ (nội trú) trưởng hay vị trí cao nhất ở đây.
"Em đã yêu cầu chụp ngực rồi ạ."
"Được rồi. Anh là người đã dùng phương pháp sơ cứu Heimlich Maneuver cho cậu ấy, chỉ là không biết có làm gãy phần nào hay không." Tôi quay ra nhìn vào Art. Anh chàng trông vẫn ổn và đang mải ngắm nữ bác sĩ thực tập hồi nãy mà không rời mắt. Tôi nên biết điều này từ sớm hơn thì sẽ tốt hơn để có được sự giúp đỡ của N"Art. Lí do cho ý tưởng đưa hai em tới bệnh viện không phải là cái người đang cười đùa với con gái bây giờ đâu mà là cái người đang đứng kế bên giường kia kìa. Tol đang ngắm màn hình với các dấu hiệu chức năng sống một cách thích thú.
"N"Tol." Tôi gọi "mục tiêu" của mình. Tôi đã hỏi tên của hai em trong lúc lái xe tới bệnh viện, tôi sẽ không lại mắc phải cùng một lỗi giống như lần trước. Tol quay ra nhìn tôi. "Trong lúc chời đợi, em có muốn đi uống gì không?"
Tol im lặng một lúc rồ gật đầu. "Được chứ anh."
Tôi đưa Tol đến quán cà phê gần nhất phía sau Khoa Cấp Cứu. Để so sánh mà nói thì một chiếc ô tô không thể chạy thiếu dầu thì Tihn cũng không thể sống mà thiếu cà phê được. Quán cà phê ở dưới sảnh tầng một của bệnh viện giống như trạm xăng dầu vậy, giúp tôi tồn tại cả ngày. Vị thì không hẳn là ngon nhưng lượng caffein "màu mỡ" có thể khiến tôi thấy hài lòng. Tol đang bước đi với hai tay đút trong túi quần, lặng lẽ theo sau tôi. Cậu ấy là kiểu người không giỏi bắt đầu một cuộc trò chuyện trước khi tôi bắt đầu làm quen với cậu ấy.
"N"Tol giờ đang học năm mấy vậy nhỉ?" Tôi vờ hỏi dù đã biết rõ.
"Em đang học năm tư, gần xong rồi ạ." Tol đáp.
"Ồ, anh cũng chuẩn bị xong rồi. Nhưng đã vào năm cuối để vào chuyên môn cụ thể."
Tôi cố gắng giả vờ thân quen và mỉm cười với cậu ấy nhìn cho thân thiện. " Anh thật sự già hơn em nhiều. Anh giờ sắp 30 rồi này."
"Vâng." Tol đáp ngắn gọn.
"Sau khi tốt nghiệp, em muốn làm gì? Đã quyết định gì chưa?"
"Ừm... Chắc là làm việc ở quê. Em phù hợp kinh doanh tại gia."
Ngay lúc đó, Tol và tôi đến được quán cà phê. Tôi gọi loại cà phê thường ngày của mình và quay ra hỏi Tol. Tôi nhớ lần mà Art đãi tôi cà phê thì Tol đã gọi cà phê Iced Mocha. Vì thế tôi dùng mẹo nhỏ này. "Có vẻ như em thích Mocha. Cà phê Mocha ở đây ngon đó, muốn thử không?"
Tol ngừng lại một lúc, nhìn vào thực đơn mà đính kèm phía sau với chút hoài nghi rồi gật đầu. "Em muốn cà phê Mocha, làm ơn cho thêm nhiều đường."
Đây chính là mẹo nhỏ của Ai"Tihn cho dù việc gây chút ấn tượng khó cỡ nào đi nữa. Tôi đưa Tol vào bàn có ghế dành cho hai người. Tôi thấy Tol mở điện thoại. Thật ra tôi vừa có cơ hội kiểm tra khuôn mặt của Tol. Cậu ấy thực sự là người dễ nhìn như các cô nàng vẫn đồn đại. Khuôn mặt oval với mái tóc ngắn nhuộm màu nâu, phần tóc mái dài che đi đôi lông mày. Đôi mắt thon dài của anh ấy thật đẹp và thu hút say đắm. Không có gì sai khi một người vừa đẹp vừa xinh . Nếu có thể có là người yêu với tiêu chuẩn như này thì sẽ khá là tuyệt. Sẽ thật tuyệt khi nhìn người ấy cũng như tận hưởng vẻ đẹp đó.
Mày đang nghĩ gì vậy Ai"Tihn?! Tôi gần như giơ tay để tát vào mặt mình.
"N"Tol..." Tôi nhanh chóng thu lại cảm xúc rải rác. "Em có chơi thể thao không?"
"Em có chơi bóng đá và bóng rổ." Tol trả lời tôi trong khi mắt vẫn dán lên điện thoại.
"Anh cũng chơi bóng đá. Muốn chơi cùng mấy bạn trẻ. Nếu có thời gian rảnh, anh có thể tham gia cùng không?"
"Anh có thể mà. Cũng đang có hai bác sĩ đang chơi cùng bọn em." Tol liếc nhìn tôi. "Nhưng giờ em đang tạm nghỉ chơi. có thể là anh sẽ không gặp được em đâu."
Tôi làm vẻ mặt ngạc nhiên. "Sao thế? Vì bận học hay em thấy không khỏe ở đâu?"
"Em vừa mới khỏi cảm lạnh xong. Bây giờ em vẫn thấy mệt. Em thực sự không thể chạy được nhiều." Tol đặt tay lên ngực. "Nhưng tình hình đã tốt hơn nhiều rồi. Ngày mai em sẽ chạy ở sân thể thao."
Tôi cố gắng ngăn mình nhảy lên và mừng ra tiếng. Có lẽ đây là nguyên nhân kíƈɦ ŧɦíƈɦ trái tim N"Tol đập chậm dần rồi dừng lại. Tình hình này đang diễn ra rất suôn sẻ. Không có sai lầm nào cả. Tôi nghĩ có lẽ đã đến lúc dừng cái vòng lặp như địa ngục kia rồi. "Anh nghĩ sao em không thử đi kiểm tra một chút? Nếu em từng có lúc đang chơi thể thao tốt thì đột nhiên không chơi tiếp được nữa vì thấy dễ mệt mỏi thì tốt hơn là em nên đi kiểm tra điện tâm đồ đi (ECG)."
Theo nguyên tắc nếu gặp bệnh nhân kiểu này thì tôi sẽ chỉ ghi lại dữ liệu, kiểm tra vật lý và lấy máu máu để kiểm tra kết quả. Nhưng tôi biết có gì đó không ổn với N"Tol. Tôi tận mắt thấy trái tim cậu ấy lớn hơn nhiều so với của một người bình thường. Tôi bước tắt để ép cậu ấy đi làm xét nghiệm ECG.
"Nhưng giờ em khá hơn rồi. Em nghĩ không cần thiết đâu." Tol từ chối. Tôi phải thuyết phục cậu ấy hơn thế này.
"Chỉ cần kiểm tra thôi em, sẽ không mất nhiều thời gian đâu. Nếu sử dụng quyền lợi của sinh viên, em sẽ không phải trả tiền. Mang thẻ sinh viên của em đến sau, anh sẽ xử lý cho. "
Tol mím môi lại trong sự do dự. "Chỉ kiểm tra thì được ạ. Sẽ không đau phải không?"
Ôi người ơi, cậu ấy thực sự sợ đau. Đứa trẻ này thật là...
---------------------
"Ôi , ông hãy đưa em ấy vào Khoa Ngoại Trú (OPD) đi!" Fakfaeng gọi cho tôi sau khi tôi gửi kết quả kiểm tra DCG cho cô ấy kiểm tra.
"Tôi cũng đã yêu cầu kiểm tra máu và chụp X quang nữa. Ông đã xong kiểm tra Echo hay chưa?"
"Xong rồi. Tình trạng co thắt của tim thì không có gì bất ổn nhưng cơ tim lại rất dày". Tôi nhìn Tol đang ngồi trên giường bệnh thay cho Art người chuyển từ bệnh nhân sang người nhà bệnh nhân vì không có gì bất thường trong phim Xquang. Có một chiếc máy ECG di động trong Khoa Cấp Cứu có thể đặt lên ngực để kiểm tra và cho ra kết quả ngay tại chỗ. Khi kết quả được in ra, điều mà tôi thấy là những đường sóng điện cao bất thường. Tol trông có vẻ căng thẳng khi biết kết quả.
" Được rồi, anh sẽ nói với giáo sư, có thể yêu cầu không phải xếp hàng, làm kiểm tra Echo cho nhanh."
"Vâng, vậy nhờ anh. Cảm ơn rất nhiều."
"P"Doctor." Art bước vào phía tôi. "Có gì không ổn với Ai"Tol vậy?
"Anh nghi ngờ rằng Tol có một trái tim lớn." Tôi trả lời.
Art nhìn Tol đang ngồi trên giường chán nản. "Tol nói với em rằng chú của cậu ấy cũng đã chết vì trái tim lớn. Cậu ấy rất sợ chết đó anh."
Thực tế là người trong một gia đình có cùng bệnh tim càng khẳng định hơn chuẩn đoán của tôi là đúng. Tôi nghĩ trường hợp của Tol khá thú vị trong khi Fakfaeng coi đó như trường hợp hội chẩn. Tôi bước đến xem Tol đang rất lo lắng. Tôi vươn tay, chạm vào vai cậu ấy. Tôi hướng mắt lên nhìn tôi.
Ánh mắt Tol trông có vẻ suy sụp. "Em ổn mà."
Ca chiều này là ca mà tôi cảm thấy hài lòng nhất. Những trường hợp được đưa đến là những trường hợp cũ mà tôi từng thấy. Nhưng tôi không cảm thấy mệt dù chỉ một chút. Tôi biết từ Fakfaeng rằng Tol chưa đến giai đoạn phải nằm viện. Nhưng cậu ấy có một cuộc hẹn với bác sĩ là một người quen cũ và có thể nhận được lời khuyên để tránh mọi rủi ro có thể gây ra suy tim và tử vong. Tôi trở về phòng nghỉ sau một thời gian cho đến nửa đêm. Tôi ngồi xuống
trước máy tính và mỉm cười hạnh phúc. Việc còn lại chỉ là để thời gian trôi qua cho đến khi quay lại ngày mai. Tôi đã đổi ca với Sing. Tôi đã sẵn sàng và sẽ làm việc vào buổi sáng, sau đó ra ngoài để gặp N"Tol vào buổi tối. Tôi sẽ đưa cậu ấy đi ăn, và ở bên cậu ấy cho đến khi thời gian nguy hiểm trôi qua. Rồi mọi thứ sẽ kết thúc tốt đẹp.
Tôi mở màn hình máy tính lên định làm slide thuyết trình cho ngày mai. Điều đầu tiên tôi nhận ra là trang Facebook của Ai"Sing vẫn chưa đăng xuất. Tôi ấn nút thoát và đăng nhập vào tài khỏan của mình. Tôi muốn lướt Facebook một lúc để mình thức rồi dần dần bắt đầu công việc.
Sau đó tôi lưới xuống để thấy một bức ảnh. N"Tol được gắn thẻ trong bức ảnh của một cô nàng Bức ảnh là bức ảnh selfie của cô gái cầm bó hoa trông rất quen. Tôi nhanh chóng căng mắt ra để đọc caption.
"Em mới biết là anh bị ốm. Anh đến gặp em và nhờ em chăm sóc anh. Em đã đồng ý và sẽ chăm sóc anh. Đừng quên uống thuốc bác sĩ đã kê cho anh đấy nhé. "
M"Mai đăng bài này lúc 19 giờ 10 phút. Tôi đưa tay lên xoa mặt. Điều đó có nghĩa là sau khi cuộc hẹn của Tol với chuyên gia tim mạch kết thúc, cậu ấy đã quay lại ngỏ lời với Mai làm bạn gái của mình. Tôi thấy nhìn khuôn mặt xinh đẹp của N"Mai dường như rạng rỡ và tràn đầy hạnh phúc. Tôi nên hạnh phúc khi hai bạn trẻ này có thể trở thành người yêu. Một trong hai không phải đi trước đột ngột lần nữa. Không có gì phải sợ, N"Mai. Tol chắc chắn sẽ không qua đời vào ngày mai.
Nụ cười của tôi dần biến mất. Tôi không biết tại sao. Tôi cảm thấy như trái tim mình đã bị bóp chặt như thể bị ai đó dùng dây trói chặt.
-----------
***
* Thao tác Heimlich: được thực hiện bằng cách nhấn vào vùng bên dưới xiphisternum để tạo áp lực trong đường đi của ngực và đẩy bất kỳ dị vật lạ nào ra khỏi đường hô hấp.
* Echo (siêu âm tim / ECG): là một xét nghiệm kiểm tra tim bằng cách sử dụng cùng một nguyên tắc như siêu âm. Nó sẽ hiển thị cấu trúc của một trái tim, van tim và có thể ước tính sự co thắt của một trái tim.
"Ui. Sao siêu quá vậy ông bạn? Có thể né mọi đòn cứ như biết trước được giáo sư định hỏi gì ấy." Sing ôm vai tôi trong lúc bước ra khỏi phòng hội chẩn. " Trước đây, chẳng có ai thoát khỏi khỏi tay bà ấy đâu. Nếu tất cả mọi người biến thành tử thi thì ông sẽ là tên đẹp trai nhất rồi."
" Mấy tử thi xinh đẹp đó còn phải chạy dài mới so được tôi nhé." Tôi gỡ cánh tay của Sing ra khỏi vai mình. Thường thường thì tôi còn giỡn hơn nhiều thế này nhưng đầu tôi nặng trĩu và là lạ từ tối qua.
"Thôi , đi nghỉ đi." Sing đứng dậy với hai cánh tay gập trước ngực. "Đừng quên lời hứa đổi ca của hai ta đấy nhé. Kèm thêm vé xem phim cho đôi tình nhân của tôi và N"Pin nữa."
Tôi thở dài. "Tôi không có quên. Mai tôi sẽ mang đến ."
Sing nhìn tôi cứ như hiểu được điều gì từ thân thể tôi. "Sao mặt lại nhăn nhó thế kia? Ai là tan vỡ trái tim hay sao?"
"Sao ông cứ phải nghĩ theo hướng đó nhỉ?" Tôi quay ra để nắm cổ hắn. "Ông thử quay cuồng từ 3 giờ sáng rồi tăng ca đến sáng hôm sau thì mặt ông xem có nhăn như thế này không nhé."
"Không không. Vì đây không phải là lần đầu ông không chợp mắt chút nào cả. Thường thì lúc nào trông cũng tràn đầy năng lượng nhưng hồi nãy trông như mất hồn đó bạn hiền à." Sing vỗ nhẹ vai tôi. "Có gì cần tư vấn thì cứ hỏi tôi. Ông đã giúp tôi nhiều lần. Giờ đến lượt tôi giúp tôi."
"Không có gì cần giúp cả. Ông muốn biến đi đâu thì nhanh đi. Lát nữa phải quay lại ca còn gì." Trước khi mở cửa rời đi, tôi đuổi kéo Sing. Tôi định gọi cho Tol lúc ăn trưa để thuyết phục cậu ấy gặp mặt và đi ăn tối cùng nhau mà có khi Tol đang bận bịu với N"Mai rồi. Nếu cần thì tôi có thể phải mời mời luôn N" Mai cho chắc.
Tôi không nên thấy lòng khi Tol hỏi Mai làm bạn gái cậu ấy. Tôi chỉ nên tập trung vào việc làm cho cậu ấy không bận tâm về vấn đề của N"Mai quá nhiều mà phớt lờ cảnh báo của tôi. Giờ cậu ấy đang được chăm sóc bởi chuyên gia thì lại bỏ bỏ đi cùng cô bạn gái luôn mang lại rắc rối.
Sao tôi lại thấy tệ thế này?
"Đại ca, em hỏi anh vấn đề này một chút?" Tiếng của Gap đã kéo tôi về hiện tại. Chàng bác sĩ nội trú đi vào nhìn tôi với một biểu đồ của bênh nhân. "Bệnh nhân nữ 35 tuổi, nhập viện đột nhiên có triệu chứng Lupus ban đỏ hệ thống (*) mà lời nói của cô ấy thì khó hiểu. Tình trạng có thể trở nên tệ hơn nhưng em không chắc có phải chụp CT luôn hay không."
"Bệnh nhân có mạch máu ở não teo lại. Tiến hành kiểm tra vật lí ngay lập tức." Tôi nói với biểu cảm bình tĩnh, Gap có vẻ giật mình vì tôi tỏ ra vội vàng hơn thường ngày.
"Vâng... Đại ca." Gap đáp lại, nửa can đảm nữa sợ sệt và nhanh chóng chạy đến chỗ bệnh nhân kia. Tôi biết hành động của tôi đã bẻ vỡ bầu không khí. Tôi giơ tay tự tát mình để gọi "Tihn trước kia" quay trở lại. Rồi tôi bước tới giúp Gap làm kiểm tra vật lí.
Khi đến giờ ăn trưa, tôi đập tay với N"Ging để đổi ca sau đó tiến vào phòng nghỉ. Tôi mở điện thoại và gọi cho Tol. Tôi đã có thể xin số điện thoại có cậu ấy với lý do theo dõi sức khỏe hằng ngày. Giờ sẽ là thời gian Tol xuống tầng nhà với các bạn, bàn về việc đi ăn ở Khoa Nhân Văn.
"Xin chào." Tol nhận điện thoại. Tôi nghe thấy tiếng bạn của Tol đang nói loáng thoáng qua điện thoại. Cơ thể tôi như bị tiêm adrenalin(*) khi nghe thấy giọng cậu ấy.
"Ờ, Tol. P"Tihn đây." Tôi không biết tại sao tôi lại lớn tiếng như vậy.
"Vâng." Tol lại trả lời ngắn gọn theo đúng phong cách của cậu ấy.
"Tối nay em có rảnh không? Anh muốn mời em đi ăn gì đó." Ngay lập tức tôi nói ra ý định của mình.
"À.." Tol yên lặng một lúc. "Có lẽ là em không rảnh. Em xin lỗi."
Có lần Art đã nói với tôi rằng Tol đã đi ăn tối với bạn gái. Tôi đoán mọi chuyện là Tol đã đưa bạn gái đi ăn trước sau đó thì tản bộ. Cậu ấy sẽ lái xe mô tô đi đâu đó chỉ trước lúc đột nhiên bất tỉnh trong khi gặp tai nạn khi lái xe. Tôi không quan tâm về việc Tol đi vận động thể dục thể thao mà vì chuyên gia đã cảnh báo về nguy cơ với cậu ấy. Tôi chỉ muốn ở bên cậu ấy và hãy để thời gian trôi qua chỉ để cho tâm trí tôi thoải mái.
"Vậy rồi..." Tôi bơ phờ nói. Tôi biết Tol là người khép kín. Phải lợi dụng điểm yếu này để thuyết phục cậu ấy. "Tối nay anh không biết khi nào sẽ lại rảnh nữa. Anh rất muốn gặp em. Mang bạn bè hay người yêu đi cùng cũng được."
"Bây giờ em đang hẹn với bạn gái đi ăn. Em phải hỏi ý em ấy đã. Em sẽ gọi lại cho anh sau." Tol trả lời. Ít nhất là cậu ấy không từ chối.
"Được rồi. Gọi lại anh nhé."
"Vâng."
Tôi gác máy và để điện thoại xuống. Tôi nhìn vào điện thoại đã chuyển sang màn hình khóa hiển thị thời gian. Trái tim tôi thấy lâng lâng tới mức dạ dày tôi như cuộn lại. Một con người gần ngưỡng 30 và kinh nghiệm tình trường khá nhiều, tôi biết rõ cảm xúc này là gì. Nhưng theo quy luật mà đã tồn tại thì điều đó khiến tôi cảm thấy suy nghĩ này là hoàn toàn sai trái. Tôi sẽ lo lắng khi một chàng trai cơ bắp ở bên người khác ư? Không thể nào. Cơ quan sắt đá của tôi buộc tôi phủ nhận điều này. Đó trở thành một nơi mà tôi thấy buồn nôn và chóng mặt kiểu vậy.
Mộ lúc sau thì biến mất. Tôi múc cơm tảng tôm trước mặt đưa vào miệng và nhai một cách ngon lành. Sau đó thì tôi có thể quên sạch sẽ. Bởi sau khi Tol được cứu tối nay thì tôi có thể sẽ không liên quan tới cuộc sống của cậu ấy nhiều nữa.
Tol gọi lại sau đó gần năm phút. "Em có thể đi nhưng em đi một mình thôi."
Tôi cười lớn miệng. "Được rồi. Em học xong lúc mấy giờ? Anh sẽ đến đón em."
"2 giờ chiều thì em học xong. Khi nào anh xong việc thì bảo em. Em có thể phiền anh một chút phải không?"
"Về gì cơ?" Tôi thấy hào hứng. Tol chưa bao giờ yêu cầu gì đó từ tôi cả.
"Em muốn hiểu rõ hơn về bệnh của mình. Em đã cố hỏi bác sĩ nhưng em hiểu là có quá nhiều bệnh nhân. Bác sĩ nói có thể nói chi tiết hơn một lần nữa vào đợt khám sau. Thế nên em muốn gặp anh. anh có thể giúp em giải đáp để em yên tâm hơn không?"
"Chắc chắn rồi." Tôi chưa bao giờ không do dự như này trước đây. "Khoảng 4 giờ anh sẽ tan ca. Anh sẽ đến đón em lúc 5 giờ."
"Em sẽ đợi ở khoa." Tol nói. "Cảm ơn anh nhiều lắm."
"Không có gì đâu. Gặp em sau." Tôi vô thức mỉm cười. Tôi gác máy và bật lên và hét lớn. Cứ thế này mãi đi. Cái vòng lặp này cuối cùng chắc chắn phải kết thúc. Tôi sẽ quay lại cuộc sống như thường ngày. Mà bên cạnh đó thì đây là lần hẹn riêng đầu tiên. Không có kết thúc nào đẹp hơn thế này cả.
Ngoại trừ vấn đề về việc Tol hỏi Mai làm bạn gái cậu ấy.
Tôi lầm bầm trong họng khi suy nghĩ đó xuất hiện. Tôi ngồi xuống và ăn cơm mà chưa bao giờ có vị, chỉ là một bữa cơm theo nghĩa đen. Tôi thực sự ghét bản tôi như thế này. Chỉ là cảm xúc nhất thời. FA quá lâu nên tôi bắt đầu thấy cô đơn nên đầu ốc bắt đầu bất thường. Có khi tôi phải tìm một cô nàng để yêu đương.
-------------
Tôi đưa Tol đến cửa tiệm mà tôi đã đưa cậu ấy đến trước đây nhưng bây giờ với Tol thì nơi này là xa lạ. Nghe thì có thể hơi loạn nhưng đó là thực tế mọi việc xảy ra. quan điểm của tôi với của Tol là khác nhau. Với cậu ấy, tôi chỉ là một người mà cậu ấy mới biết được hai ngà. Nhưng với tôi, có vài thứ còn hơn thế nữa. Tôi bị kẹt trong vòng lặp hai ngày này đã bao nhiêu lần rồi. Không có cách nào để em trai biết là tôi biết em nhiều như này.
Tôi đưa Tol đến bàn mà tôi đã đặt trước. Ngạc nhiên là đây chính là chiếc bàn mà trước đây tôi đã đưa Tol và Fakfaeng đến. Tôi để Tol ngồi mà không kéo ghế hay rót nước như lời Fakfaeng đã từng chỉ tôi. Hai người chúng tôi gọi hai kiểu khác nhau rồi ngồi đợi và đã không quên gọi thực đơn đặc biệt. Triple Cheese Pizza.
"À, anh mang thứ này cho em." Tôi quay lại mở túi vai lấy một vài tài liệu mà tôi đã sao chụp lại từ tài liệu mô phạm của bác sĩ bằng Tiếng Thái. "Đó là ngôn ngữ y học, em có thể không hiểu hết được. Hãy đọc và nếu có gì không hiểu thì có thể hỏi anh. Một cái nữa là một cột về chuẩn đoán chính thức và điều trị từ Mỹ thì bằng tiếng Anh nhé. Đây là những thứ anh hay đọc. Em nên cầm để xem qua cho yên tâm nhé."
Tol nhận tài liệu và xem xét kĩ lưỡng. "Chỉ tiếng thôi thì em cũng không hiểu hết được ấy."
"Cứ cầm đi. Anh sẽ giải thích cho em." Tôi mất mười năm phút đẻ giải thích về nhồi máu cơ tim cho Tol nghe. Hầu hết những câu hỏi mà tôi nhận được đều liên quan đến việc điều trị và cơ hội hồi phục như người bình thường. Khi Tol hỏi về việc liệu tình trạng của cậu ấy có thể phẫu thuật cấy ghép tim với hay không. tôi đã nói có thể và cũng giải thích thêm về điều trị bằng phương pháp tránh thụ thai giúp ngăn ngừa việc cậu ấy bị bệnh như là tiểu đường, cholesterol cao, huyết áp cao và tránh vận động mạnh. Nhiêu đó là đủ để khiến cuộc sống của cậu ấy cân bằng như người bình thường.
Sau khi ăn xong, tôi đưa Tol ra bãi đỗ xe. Giờ là 7 giờ tối. Còn ba tiếng nữa trước khi tai nạn diễn ra. Tôi quay sang nhìn N"Tol. "Tol có muốn ăn tráng miệng, kem hay bingsu không? Lát nữa, anh sẽ đưa em đi."
"Được rồi anh. Em nên quay về khoa rồi."Tol đáp.
Tôi cau mày. Ngay thời điểm nguy hiểm như thế này tôi không thể bỏ để Tol đi khỏi tầm mắt. "Mang theo bạn gái em đi ăn cùng cũng được."
Tôi biết rằng mình lại làm Tol không thoải mái. Tol vẫn cố lịch sự từ chối cho dù mặt cậu ấy trông có vẻ kháng cự khủng khiếp với hành động của tôi. "Nhiêu đó là đủ rồi ạ."
Tôi thở sâu. Nói thật, tôi muốn để Tol rồi đi nhưng tôi không muốn hy vọng bất cứ điều gì nữa. Ba tiếng nữa kể từ giờ, điều gì cũng có thể xảy ra. "Anh chỉ xin một lần hôm nay thôi được không? Sau đó hì anh sẽ không bao giờ là phiền em vì bất cứ việc gì nữa."
Tol vẫn yên lặng và nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ và không thoải mái. Cậu ấy có thể phân vân xem nên quay về chiếc giường êm đệm ấm trong kí túc hay đi lang thang với một bác sĩ xa lạ xuất hiện đáng nghi trước mặt cậu ấy. Tôi nghĩ cậu ấy có thể chọn cái đầu tiên. Tôi đã chuẩn bị rằng Tol có thể kiên trì việc việc quay về nhưng cậu ấy lại lên tiếng trước khi điều đó xảy ra. "Em có thể đi cùng anh."
Tôi khẽ mỉm cười, cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Nhưng tôi không biết đưa Tol đi nơi nào để ba tiếng trôi qua mà không làm Tol thấy chán.
"Đi xem phim nhé."
-------------
"Em nghĩ rằng nếu diễn viên chính không phải là người nóng tính thì phim sẽ khá ổn. Kết thúc sẽ hay hơn thế này. Người xem có thể muốn một cái kết mở hơn là một kết thúc chấp tạm chấp nhận được. Tựa như phong cách phim Mỹ, hay có kết thúc mở để có phần tiếp theo. Nhưng chung quy, em khá thích bộ phim này. Hiệu ứng đồ họa đẹp. Nhạc phim cũng không tệ, em phải tìm và tải để nghe mới được." Tôi nghe Tol nói trong khi đi ra khỏi rạp chiếu phim. Ngay sau khi bộ phim kết thúc, Tol lại nói chuyện như thể cậu ấy là một người khác, làm tôi khá ngạc nhiên. Tôi cầm hộp bỏng vẫn chưa ăn hết. Về phần Tol, cậu ấy đang nhét nước ngọt vào tay. Tôi nhìn xung quanh. Những người đến xem phim lúc này thường là thanh thiếu niên hoặc các cặp đôi. Thấy một đôi nam nữ đang nắm tay nhau đi ngang qua, tay tôi cảm thấy ngứa ngáy.
----
"N"Tol thích xem phim hả?" Tôi quay sang hỏi chàng sinh viên trẻ đang đi cạnh tôi.
"Em thích ạ. Em thích kiểu phim hành động, chiến tranh, khoa học viễn tưởng hay siêu anh hùng." Tol trả lời, ánh mắt của cậu ấy ccó chút lưỡng lự với một poster của một phim hành động sắp được chiếu.
"Thế còn kiểu phim tình cảm lãng mạn hay đại khái thuộc kiểu này thì sao?" Tôi nghĩ rằng sự lựa chọn phim của Tol là của một chàng trai trẻ. Không phải là tôi thích xem kiểu phim nhiều drama và nhiều gia vị của cuộc sống. Phim tình cảm của Thái Lan có thể phát hành tốt nhiều lần hơn thế. Có lần tôi đã thầm khóc trong nhà. Chúng ta phải trân trọng câu chuyện của cuộc sống phải không?
"Em sẽ xem nếu bạn gái em ép. Hầu hết thời gian chiếu phim, em sẽ ngủ và cô ấy sẽ nổi giận." Tol quay lại nhìn tôi. "Anh đã bao giờ căng thẳng với bạn gái giận dữ của mình như thế này chưa?"
Tol bắt đầu mở lời cùng tôi nói chuyện! "Phim ảnh không thực sự là nguyên nhân. Anh gặp rắc rối với những điều tệ hơn. Bạn gái cũ của anh nói rằng anh cư xử như một người của công việc quá mức khiến cô ấy cảm thấy bị bỏ rơi. Anh không thể thấy ai đó đang đau khổ hay gặp rắc rối sẽ phải tìm cách giúp đỡ người khác." Tôi thở dài. "Khi mọi thứ vượt quá giới hạn, cô ấy không thể chịu đựng được nữa."
Tol nhìn chằm chằm vào mặt tôi một lúc trước khi cậu ấy lên tiếng. "Chúng ta có thể hy sinh tất cả thời gian." .
Tôi nở một nụ cười nhỏ. "Chính xác."
Tôi đưa Tol xuống thang máy đến tầng đỗ xe bên dưới. Tôi nâng tay lên
để xem giờ. Bây giờ là 9 giờ 20 tối. Có lẽ đây là thời điểm thích hợp
để tôi trở về và đưa Tol trở lại khoa. Tôi bấm chìa khóa xe từ xa để mở khóa xe và vào ghế lái. Tol ngồi vào ghế bên cạnh và sau đó ngón tay liên tục ấn bàn phím trên màn hình điện thoại. Điều này trở thành thói quen của thanh thiếu niên ngày nay. Nếu được nói thật thì đã được lan truyền đến mọi người ở mọi lứa tuổi khiến cho những người thay vì đứng đầu xã hội lại đang cúi xuống phía trước.
"Chúng ta về phải không ạ?"
"Ừ. Anh nên đưa em đến đâu?"
"Hãy đưa em về khoa."
Tôi không ngừng nhíu mày. "Không về ký túc xá luôn sao?"
"Em đỗ xe máy ở khoa."
"Được thôi." Tôi thay đổi thiết bị để bắt đầu lái xe. Tol trở về người im lặng như trước. Toàn bộ tâm trí của cậu ấy là cho chiếc điện thoại. Thỉnh thoảng, tôi lại nhìn thoáng qua N"Tol. Nhịp tim của tôi đập mạnh như thể tim sắp lao ra khỏi ngực. Tôi đoán có lẽ do phấn khích bởi thời gian nguy hiểm sắp trôi qua. Thật mừng là tôi có thể thức dậy để gặp "một buổi sáng mai mới". Tôi chỉ phát hiện ra một thực tế rằng không biết xảy ra chuyện gì ở tương lai thật là một điều thực sự tuyệt vời.
Tôi đưa Tol đến khoa lúc 9 giờ 45 phút (**). Tôi nhìn vào tòa nhà trường mà đèn vẫn sáng ở tầng dưới, có những học sinh đang ngồi học bài. Tol quay lại cảm ơn tôi rồi mở cửa bước ra khỏi xe. Tôi nhanh chóng đưa tay nắm lấy cánh tay cậu ấy. Tol quay lại nhìn tôi với vẻ hơi hoảng hốt.
"Hãy chăm sóc bản thân thật tốt". Từ này có thể là những lời chia tay tốt nhất. Tôi không có bất kỳ mong muốn nào khác ngoài điều này. Chỉ cần nhìn thấy Tol khỏe mạnh, sống hạnh phúc là tôi đã rất vui rồi. Tol mím môi lại và gật đầu trước khi ra khỏi xe. Tôi quan sát Tol bước vào tầng trệt của tòa nhà. Cậu ấy đưa điện thoại lên tai và gật đầu chào một người đang học ở đó. Tôi ở lại theo dõi cho đến khi Tol khuất khỏi tầm mắt của tôi. Bây giờ là 9 giờ 40 phút (**).
--------------------
(**) Trong bản tiểu thuyết trên web, hai chỗ thời gian này, tác giả có ghi nhầm thời gian. Khi truyện được xuất bản thì chị ấy đã sửa lại. Nhưng vì bạn E-translator dịch lại từ bản trên mạng nên mình cũng để nguyên nhé.
-------------------
Không nên có gì phải lo lắng. Có lẽ nhiệm vụ của tôi đã xong.
Nhưng tôi muốn thêm một chút nữa, tôi muốn ngồi đây đến 10 giờ tối. Sau đó tôi sẽ gọi cho Tol thật dứt khoát, là lần cuối cùng để thư giãn đầu óc. Tôi hạ cửa sổ xuống và dừng động cơ. Tôi nhấc điện thoại lên để kiểm tra thời gian đã trôi qua. Ai"Sing có lẽ đang gặp rắc rối với trường hợp của ông chú hen suyễn với máy thở. Sẽ không còn trường hợp lộn xộn của chàng trai trẻ gặp tai nạn như trước đây. Hãy vui vẻ nhé, Ai"Sing.
Tôi đang ngồi đó chỉ năm phút cho đến khi tôi nghe thấy một cô gái hét lên, rọi vào tai tôi. Tôi nhanh chóng quay lại nhìn tòa nhà trường học. Tôi thấy bạn sinh viên đang đọc ở đó đã đứng dậy. Tôi lao ra khỏi xe, không chờ đợi lâu hơn và chạy đến phía nhóm sinh viên đang nhìn về cùng một hướng với vẻ mặt sợ hãi.
"Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Tôi hỏi một em trai gần nhất.
"Có vẻ như có một cuộc ẩu đả ở đó." Em trai trả lời. Không lâu sau đó, một em nữ chạy đến tầng trệt của tòa nhà.
"Này cậu! Bạn trai cũ của P"Mai và P"Tol đã gặp nhau !!" Nay lập tức, em nữ kêu lên với vẻ mặt lo lắng. Điều mà cô ấy nói khiến tôi
nổi da gà. Tôi nhanh chóng chạy đến chỗ cô ấy. "N"Tol ở đâu?!" Tôi hỏi trong hoảng loạn.
"T ... tại sân bóng rổ." Cô ấy chỉ hướng rẽ phải.
Tôi vội chạy ra hướng cô ấy chỉ mà quên luôn cảm ơn, chỉ có thể nói từ đó trong đầu tôi nhiều lần. Tôi nghĩ rằng tôi đã giải quyết được vấn đề ổn rồi. Nhưng vấn đề giữa Tol với bạn trai của Mai và Mai là điều mà tôi đã bỏ sót, bởi vì tôi quá mải mê suy nghĩ về Tol.Vấn đề chính của tol là bệnh tim của cậu ấy. Khi tôi đến đó, tôi không thấy ai ở sân bóng rổ mà chỉ có một người. Tôi quay lại và cố gắng tìm kiếm người là Tol hoặc người bạn trai cũ N"Mai. Tiếng hét trước đó có lẽ là của Mai. Tôi nghe thấy tiếng bước chân của ai đó đang chạy và đi phía sau. Tôi nhanh chóng quay lại, nhìn vào nơi chỉ có một ánh sáng mờ nhưng ánh đèn flash đầu tiên mà tôi thấy người đó xuất hiện mà tôi nhận ra ngay lập tức.
N"Tol đang chạy!
----------------------
"Tol !!" Tôi hét lên. Tol dừng lại và quay lại nhìn tôi. Cậu ấy đang thở hổn hển cho đến khi bình tĩnh. "Đừng chạy như thế !! Em quên rằng mình đang bị bệnh tim hay sao?! !"
" ... Bạn trai cũ ..." Tol không thể nói thành câu lời nói vì đang đau , không chỉ do mệt thôi. Biểu hiện tức giận của cậu ấy. "Hắn... đến để mang...Mai...đi." Sau đó Tol chạy lại, nhưng với tốc độ chậm hơn. Tôi gần như muốn vặt đầu và ném quách đi. Tôi bắt đầu chạy nhanh nhất mà đôi chân dài của tôi có thể dẫn dắt tôi. Miệng tôi bảo Tol hãy ngừng chạy. Tôi đang đi đến khu vực đỗ xe máy cạnh tòa nhà.
"Tol! Dừng lại!" Cuối cùng, tôi cũng bắt được N"Tol sắp đến bãi đậu xe chỉ cách đó vài bước chân. Tôi ôm chặt lấy chàng sinh viên trẻ ngăn không để cậu ấy chạy xa hơn. Tôi đang ngăn cậu ấy lại một cách dễ dàng và Tol ngã, hai đầu gối khụy xuống, thở nặng nề và ho như thể vừa chạy mười cây số. "Bình tĩnh. Thở chậm nào." Tôi ngồi xổm bên cạnh và vuốt ngược Tol. Lắc đầu như muốn nói gì đó nhưng dường như cậu ấy thực sự quá mệt để thốt ra bất kỳ từ nào. Tôi bỗng cảm thấy nổi da gà và nhận ra rằng lý do gây ra cơn đau tim khiến cậu ấy gặp tai nạn không phải do đi tập thể thao. Nhưng đó là vì vấn đề bạn trai cũ kia?
Cậu ấy không thể tự hỗ trợ mình nữa và Tol gục trên đất. Với vẻ mặt đau khổ, tôi gọi to tên Tol. Tôi nhanh chóng bắt đầu kiểm tra nhanh, từ vỗ vai Tol và gọi tên cậu ấy nhiều lần. Tol vẫn còn phản ứng. Cậu ấy mở mắt và nhìn tôi như thể muốn thứ gì đó. Sau đó, tôi nhanh chóng nhấc điện thoại và gọi xe cứu thương của bệnh viện đồng thời kiểm tra mạch của Tol.
Trái tim Tol đập quá nhanh đến mức nguy kịch.
Ngay khi nhân viên tổng đài nhận được cuộc gọi, tôi nói ngay. "Xin chào, tôi là bác sĩ Tihn của Khoa Cấp Cứu , hãy đưa một xe cứu thương khẩn cấp đến tòa nhà khoa của Học Viện Quản trị Kinh doanh. Bệnh nhân là một bệnh nhân nam 23 tuổi. Trường hợp có biểu hiện của HOCM, thở mệt mỏi và gần như mấtý thức. Kiểm tra sơ bộ, mạch đập khoảng 180 lần mỗi phút. Rất khẩn cấp!" Tôi khăng khăng nói. Sau khi tôi kết thúc cuộc gọi, tôi quay lại kiểm tra Tol lần nữa.
"N"Tol". Tôi đập vai cậu ấy. Tol nhắm mắt trong vô thức. Tôi gầm lên giận dữ. Tôi trượt tay lên để lấy mạch đập trên cổ. Cậu ấy vẫn có mạch tốc độ yếu và nhanh. Tôi không thể làm gì nhiều, ngoại trừ việc giữ Tol trong tư thế nằm nghiêng sang một bên để ngăn lưỡi cậu ấy chặn đường hô hấp. Tôi cầu nguyện rằng xe cứu thương sẽ đến nhanh. Nếu xe cứu thương đến, tôi có tất cả các loại thuốc và công cụ cần thiết để cứu Tol. Đột nhiên, cả hai mắt tôi đều mờ. Tôi đưa tay lên dụi mắt. Chưa đến lúc, Tihn. Tol vẫn chưa chết. Tol vẫn chưa chết.
Một vài sinh viên chạy đến tụ tập sau khi họ nhận
thấy điều gì đó xảy ra. Tôi quay lại nhìn đám trẻ có vẻ vô cùng hoảng loạn. Tôi đưa tay ra để lấy mạch đập vào cổ Tol một lần nữa và thở dài khi tôi cảm thấy thứ gì liên tục đập bên dưới. Tôi nhìn vào thân thể Tol đang nằm nhưng vẫn còn sức sống. Trái tim tôi bị bóp nghẹt rằng khi nhìn cảnh tượng này.
Sau mười phút, tôi nghe thấy một tiếng còi báo động quen thuộc từ xa. Trái tim tôi bắt đầu thấy nhẹ nhõm. Tôi cầm tay Tol và cúi xuống nói vào tai cậu ấy. "Xe cứu thương đang đến. Em sẽ ở tạm với anh trước nhé."
Gap là người đầu tiên đến cùng với một chiếc túi đeo vai, vẻ ngoại
lộn xộn, theo sau là một y tá và một nhân viên cấp cứu y tế. Gap vui mừng gọi tôi. "Chuyện gì đây đại ca? Anh không phải đi làm nhưng vẫn gọi để cấp cứu bệnh nhân sao."
Đây không phải là câu chuyện cười. Bao nhiêu lần tôi phải dạy về cấn đề đạo đức? Tốt nghiệp bác sĩ và bắt đầu trong bao nhiêu năm mà vẫn cư xử như một đứa trẻ. Tôi không biết làm thế nào Pin có thể thích một người như thế này. "Đừng nói chuyện kiểu như thế để ai đó nghe thấy cậu khi bày tỏ quan điểm riêng ở nơi này một lần nữa. Không có chút chuyên nghiệp nào cả. Nghề nghiệp của chúng ta cần sự tín nhiệm. Đừng cư xử như một đứa trẻ đang vui đùa."
Lời nói và biểu cảm của tôi khiến Ai"Gap và y tá không nói nên lời. Tihn hào phóng và tốt bụng có thể biến mất. Tôi hiểu cảm giác của bệnh nhân và người thân của họ khi bác sĩ hoặc y tá không cư xử nghiêm túc trong quá trình điều trị. Điều này mang lại một cảm giác thực sự khủng khiếp.
" Em xin lỗi anh." Thậm chí sự nể trọng mà Gap vẫn thường gọi tôi cũng thay đổi vì sốc. Gap ngay lập tức ngồi cạnh cơ thể N"Tol, trong khi chị y tá nhanh chóng lấy thiết bị ra để kiểm tra mức oxy trên đầu ngón tay.
"Bệnh nhân thế nào rồi?"
"Bây giờ hãy nhanh chóng vào trong trước. Sau đó, sẽ nói chi tiết một lần nữa trong xe cứu thương." Tôi liếc nhìn mức oxy của Tol trong máu có vẻ bình thường. Huyết áp của cậu ấy cũng không tệ. Nhưng nhịp tim của cậu ấy rất nhanh. Cậu ấy phải được điều trị khẩn cấp cách xa nơi này và tốt hơn là tự tôi nên điều trị cho Tol trong Khoa Cấp Cứu vì tôi không thể làm gì nhiều để thay đổi thành người chịu trách nhiệm ở nơi này. Chúng tôi chuyển bệnh nhân lên không chần chừ trong khi Gap làm việc siêng năng hơn bình thường vì cậu ấy gặp rắc rối với tôi. Tôi cầm tay Tol trên đường đi trong khi xe cứu thương đang tăng tốc vượt đèn đỏ. Tôi đoán tất cả những chiếc xe sẽ từ chối cho chúng tôi đường. Mắt tôi nhìn vào màn hình ECG.
Tôi và Tol đến bệnh viện lúc 10 giờ 25 phút.Cậu ấy vẫn còn sống.
-------------
(*) Lupus ban đỏ hệ thống (Systemic Lupus Erythematosus, SLE hay Lupus) là một bệnh tự miễn , tấn công các tế bào và mô của cơ thể gây viêm và hủy hoại mô. Lupus ban đỏ hệ thống gây nguy hiểm nhiều nhất cho tim, các khớp, da , phổi và tim . Quá trình phát triển bệnh rất khó đoán trước, có những giai đoạn bị ốm xen kẽ với những giai đoạn .
"Bác sĩ....Bác sĩ..." Giọng nói ngọt ngào của ai đó vang vào tai tôi khi tôi đang run rẩy ôm lấy vai mình. Tôi chầm chậm mở mắt. Điều đầu tiên tôi cảm nhận là mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt, theo sau là âm thanh tít tít của màn hình điện tâm đồ. Tôi chầm chậm nhấc người và ngồi dậy với khuôn mặt cúi gằm. Tôi yên lặng nhìn vào cơ thể nằm trên giường trước mặt tôi một lúc trước khi quay về phía y tá đã gọi tôi dậy.
"Tôi...tôi ngủ lâu lắm rồi hả?"
"Không lâu đâu. mới mười phút thôi ạ. Chúng tôi phân vân xem không biết có nên đánh thức bác sĩ hay không." Chị ý tá cười dịu dàng. Chị ấy đang mặc đồng phục y tá, bên ngoài là là chiếc áo khoác dài màu xanh. Đây là đồng phục của Khoa Tim Mạch (CCU). Nhìn thấy bàn tay tôi đặt trên tay bệnh nhân biểu thị tôi không muốn rời đi. "Bác sĩ, cậu muốn nằm nghỉ trong phòng chờ bác sĩ không? Cậu vẫn nên đi cùng những bác sĩ nội trú có ca."
"À. Được rồi. Tôi nên quay lại." Tôi nhanh chóng buông tay cậu ấy, nhấc mu bàn tay chạm mũi trước khi đứng dậy. Tôi nhìn vào màn hình ECG, mức độ máu, kiểm tra nhịp tim và huyết áp lần nữa để chắc chắn trước khi rời phòng. Tôi lấy điện thoại để xem giờ. Bây giờ là 3 giờ 50 phút sáng ngày 19 tháng 3. Gần như là sang áng hôm sau rồi. Tôi bược ra khỏi cánh cửa Khoa CCU với tiếng bàn tán phía sau.
" Bệnh nhân đó là người yêu của bác sĩ Khoa Cấp Cứu hả?"
" Chắc vậy rồi. Tội nghiệp bác sĩ quá đi à. Tôi thấy bác sĩ chính là người đưa cậu ấy tới đây đó."
Nếu mà muốn đồn thổi gì thì cũng đợi cửa đóng rồi hãy nói chứ mấy chị? Tôi bước tới thang máy, bấm nút xuống tầng và nhìn vào số tầng với cảm xúc phập phồng. Sự việc vừa trải qua trong bốn tiếng vừa rồi làm tôi hơn cả kiệt sức.
Khi Tol được đưa đến Khoa Cấp Cứu, tôi đã dùng máy khử rung tim với cậu ấy để kiểm soát nhịp tim nhanh của cậu ấy vốn đã đật đến mức 200 lần mỗi phút. Sau đó, nhịp tim đã trở về bình thường. Nhưng cậu ấy quá mệt nên vẫn không tỉnh được. Một ống nội khí quản đã được đặt cho cậu ấy trong khi đợi chuyên gia tim mạch xuống để đánh giá để có thể chuyển cậu ấy sang Khoa CCU. Tim của Tol từng ngừng đập một lần. May thay Sing có thể giúp lấy lại nhịp tim của Tol trong lúc tôi bị lôi đi bởi y tá bởi tôi bắt đầu mất trí và kêu gào lớn tiếng.
Tol được chuyển sang Khoa CCU ngày khi tình hình đã ổn định hơn. Ba mẹ của N"Tol theo sau để dõi theo con trai họ suốt từ lúc 2 giờ sáng. Chính tôi cũng ngồi sau quầy y tá để theo dõi từ xa cho đến khi ba mẹ Tol quay về nghỉ thì tôi mới đến ngồi bên giường cậu ấy, nắm tay và ngắm gương mặt cậu ấy. Gương mặt cậu ấy không còn đầm đìa máu như những lần trước đây. Nhưng tình trạng bất tỉnh và ống nội khi quản thì chẳng khác những lần trước chút nào.
Trong đầu tôi lúc này, có hai hướng. Một bên trong thâm tâm muốn thiết lập lại toàn bộ sự kiện để sửa đổi mọi thứ tôi đã bỏ lỡ. Bên còn lại vẫn muốn tiếp tục vòng lặp lần này. Bây giờ, Tol có thể còn sống dù cho có hồi phục 100% hay không thì cậu ấy vẫn phải đợi đánh giá từ chuyên gia thần kinh lần nữa.
Đầu tiên tôi phải quay về ngủ một giấc và xem chuyện gì sẽ xảy ra và liệu mọi sự việc có được thiết lập lại hay không nếu Tol không mất. Tôi bước vào thang máy, mục đinh là dừng ở Khoa Cấp Cứu để lấy thuốc. tôi nghĩ mình có thể phải cần một liều thuốc ngủ thật mạnh để có thể ngủ được tối nay.
---------------
"Cứu..."
"Cứu..."
Tôi nghe được giọng nói của một phụ nữ trẻ, từ khoảng cách xa nơi một cậu bé mười một tuổi xây tòa lâu đài cát cùng với cha. Ba cậu ấy bé đứng dậy tìm kiếm nơi có tiếng hét đầy hoảng loạn kia.
"Chuyện gì vậy?" Người ba hỏi khiến cậu bé lo lắng đứng dậy. Một người phụ nữ chạy tới gặp ba cậu bé. Cậu bé nhận ra đó là một người dì - bạn thân của mẹ.
"Con...nhà... em bị đuối nước, bác sĩ Tul. P"Oat đã cứu được con em nhưng thằng bé vẫn bất tỉnh. Anh đến kiểm tra cho thằng bé với." Dì ấy chụp lấy tay người ba, mắt đỏ hết cả. Cậu bé mở to mắt trong sợ hãi.
"Em ấy bị đuối nước sao.?!!" Cậu bé òa khóc, trước khi lao ra biển mà mặc kệ lời cấm cản của người cha. Diều mà mà cậu bé nhìn thấy là một đứa bé trai khoảng 5 tuổi đang nằm bất tỉnh trên cát. Ba của bé ấy ngồi bên cạnh ướt đẫm nước. Chú ấy đang rung người bé để gọi con của mình dậy, và nhìn quanh mà không biết phải làm gì hơn.
"Hồi nãy, mọi người vẫn còn đang chơi đùa cùng nhau..." Giọng cậu bé run rẩy. Sau đó, cậu bé nhìn thấy ba mình hay cũng chính là bác sĩ Tul vội vã bước đến cơ thể của đứa bé bị đuối nước rồi cởϊ áσ của bé ra.
-----------
Cảm xúc của tôi sau khi thức dậy là nghẹt thở như bị đuối nước. Tôi thức dậy với chiếc vớ và nàng mèo Sibra đã nhảy lên ngực tôi như mỗi sáng mà cho đến giờ tôi dùng thay luôn cho chuông báo thức. Tôi ngồi dậy với cảm xúc nặng nề và đau đầu. Đó có lẽ là do tác dụng của liều thuốc và buộc phải ngủ trong vài giờ. Tôi đã mơ về một sự việc dường như đã từng xảy ra trong quá khứ. Tôi có thể mơ hồ nhớ rằng lúc tôi năm tuổi, ba và mẹ đưa tôi đi chơi ở hòn đảo phía Nam Thái Lan. Và rồi có một tai nạn đã xảy ra mà tôi không nhớ rõ chi tiết.
Sau đó, tôi chụp lấy điện thoại và nhìn vào màn hình. Bây giờ là 7 giờ sáng ngày 19 tháng 3, một ngày sau khi Tol được đưa vào Khoa Cấp Cứu. Tôi nháy màn hình nhiều lần. Có thể nhớ ra Tol ngay lập tức là vì hôm nay không phải khởi đầu một vòng mới. Nhưng thời gian vẫn dịch chuyển lên trước như thường.
Kết thúc thật rồi. Cái vòng lặp quái quỷ đã kết thúc. Nhưng tôi không cảm thấy hạnh phúc dù chỉ một chút.
Tôi phải đưa cái thân thể nửa tỉnh nửa mơ vì thiếu ngủ nà và uống thuốc ngủ để dậy làm việc lúc 8 giờ sáng thay cho Ai"Sing đã làm thay ca làm việc của tôi đêm qua. Khi cửa Khoa Cấp Cứu được mở ra, tất cả các bác sĩ và y tá quay lại nhìn tôi và ngưng mọi hành động cùng một lúc. Tôi lặng lẽ đi thẳng vào phòng thay đồ, cởϊ áσ khoác ngắn và mặc đồng phục màu xanh đậm. Khi tôi bước ra ngoài, có một cô gái đi về phía tôi đeo mái tóc buộc rối và đôi môi nhợt nhạt vì không đánh son. Cô là N"Kung, bác sĩ nội trú năm thứ hai. Cô ấy làm tối qua sau ca của Sing nên đã chứng kiến mọi thứ xảy ra vào thời điểm đó trong quá trình thay ca.
"Bác sĩ vẫn ổn không, P"Tihn?" Kung hỏi với vẻ mặt lo lắng. "Em ấy sao rồi?"
"Ổn rồi." Tôi hít vào. "Hãy mặc kệ anh mà giải quyết những bệnh nhân còn lại trong ca của em đi."
"Ca của Kung đã không bận lắm, chỉ còn hai trường hợp thôi anh. Có một thanh niên trong kia, say rượu và xe của cậu ấy bị đâm khiến vai va đập xuống đất. Vai cậu ấy lệch hẳn ra phía trước. Giờ thì, vai đã được điều chỉnh lại và Kung đã để tấm chụp X-Ray để được kiểm tra lại. Một trường hợp khác là ông cụ 80 tuổi. Bệnh bẩm sinh, tiểu đường, huyết áp cao, cholesterol, cùng với biểu hiện méo miệng. Chân và tay trái của ông ấy yếu, đã tiến hành chụp CT và có thiếu máu não cục bộ. Ông ấy vừa được để gọi kê đơn thuốc."
Tôi gật đầu. Lần đầu tiên sau nhiều ngày tôi có thể thấy những trường hợp bệnh nhân mà tôi chưa từng biết trước đây. "Được rồi cảm ơn em rất nhiều. Kung có thể đi nghỉ ngơi đi."
Kung gật đầu. Cô ấy dường như mệt mỏi hơn bình thường vì ảnh hưởng của việc làm ca muộn. "Vậy em xin phép đi nhé anh." Cô ấy quay lại và ngáp dài rồi đi thẳng vào phòng nghỉ. Tôi quay lại nhìn những cấp dưới đang đứng xung quanh mình. Họ là hai em thực tập và một em trai bác sĩ nội trú tên là Pong. Hôm nay, đội trực toàn là con trai.
"Các em thực tập nhận nhiều ca khác nhau." Tôi cố gắng trở lại làm Tihn "độ lượng" một lần nữa dù không hoàn toàn 100% nhưng không thành vấn đề. "Nếu có bất kỳ vấn đề gì, có thể hỏi P"Gap và P"Pong bất cứ lúc nào. Hãy bắt đầu đi."
----
"Em trai thiếu oxy não, xảy ra khi tim cậu ấy ngừng đập." Giáo sư Pot nói trong khi hiển thị hình chụp X-Ray của não Tol trên màn hình. Tôi đã gặp chuyên gia thần kinh ngay khi tôi đến thăm N"Tol nên tôi đã tiện cơ hội để hỏi. "Với con mắt của anh, anh chỉ có thể nói rằng tình hình không tệ nhưng thật khó để biết cậu ấy sẽ có thể hồi phục bao nhiêu trong tương lai. Phải chờ xem thôi, có lẽ sẽ phải chụp lại ECG." Tôi nhìn vào màn hình một cách buồn bã. Giáo sư Pot miệng vỗ vai tôi.
"Anh vừa nghe tin xong. Mạnh mẽ lên em nhé. Anh còn từng trải qua điều tồi tệ hơn cơ. Cuối cùng thì vẫn có thể quay lại và mặt ở đó. Người thương càng thăm nuôi cậu ấy như này mà bệnh nhân biết được thì cậu ấy sẽ càng chắc chắn nhanh khỏi."
Lông mày của tôi co giật khi nghe những lời động viên kiểu này. Tin đồn rằng tôi là bạn trai của N"Tol chắc đã lan truyền đi mọi phương. Bên cạnh đó, việc tôi lại đích thân đưa Tol tới đây lại càng làm tăng thêm drama cho câu chuyện.
"Em không phải..."
"Ồ, xin chào P"Tuu". Rồi giáo sư không nghe tôi giải thích mà thay vào đó lại quay ra vái chào y tá trưởng của Khoa Hồi Sức. Tôi thở dài và bước ra từ quầy y tá thẳng đến giường của N"Tol, nằm cạnh cửa sổ. Tôi kéo một cái ghế và ngồi cạnh giường cậu ấy, nhìn vào mặt Tol vẫn đang ngủ thoải mái. Tol sẽ trở nên tốt hơn nếu người em yêu ở bên cạnh phải không? Vậy thì N"Mai biến đâu mất rồi?
Tôi nhanh chóng rũ bỏ suy nghĩ tiêu cực. N"Mai có thể đã đến thăm khi tôi đang trong ca. Tôi sửa áo cho Tol vốn trông không gọn gàng, điều chỉnh dịch truyền tĩnh mạch (IV) bị rối loạn, và xoay sang kiểm tra máy thở xem có được cài đặt đúng hay không.
Có thể điều này làm tôi cảm thấy an lòng hơn. Tôi cảm thấy hạnh phúc khi tôi chăm sóc ai đó, đặc biệt là người mà tôi cảm thấy đặc biệt với mình.
Điện thoại của tôi rung lên trong túi. Tôi nhấc máy và nhìn vào màn hình rồi nhấn để nhận cuộc gọi. "Chuyện gì vậy ạ, thưa bác sĩ Tul?"
"Xin chào, bác sĩ Tihn." Tiếng nói khác kết thúc lời chào manh mẽ, vang lên. " Bác sĩ có phải là đang làm việc không?"
"Con không ạ." Tôi nở một nụ cười. Ba và tôi thích gọi nhau như thế này từ kỳ thi của tôi vào Khoa Dược. Ba tôi là một vị bác sĩ đa khoa nhiều kinh nghiệm, có thể làm mọi thứ từ việc đỡ để đến phụ phẫu thuật. Ông ấy từng là giám đốc bệnh viện cộng đồng trong 20 năm, là thần tượng cho mọi người. Bây giờ bác sĩ Tul là sao vua đã nghỉ hưu, làm người chồng của mẹ vĩnh viễn. Nhưng ông ấy có thể thỉnh thoảng qua lại để kiểm tra cho những người ở quê.
Vết thương duy nhất trong lòng ba tôi là mất đi con gái đầu lòng. Đây có thể là lý do thúc đẩy ông làm bác sĩ cho đến hôm nay và cũng là lý do khiến tôi quyết định nghiên cứu thêm trong y học cấp cứu.
"Nếu vậy thì hãy gửi một bản PDF mà tôi đã yêu cầu. Bác sĩ vẫn chưa gửi cho tôi." Ba là vẫn nói chuyện kiểu mạnh mẽ như thế.
"Ôi, Con quên mất. Con đang bận." Tôi tiếp cận tay Tol để di chuyển các oxim đã trượt ra khỏi ngón tay Tol lại cho đúng cách.Triage (Phân Loại Bệnh Nhân) - Chương 12: Loop 9.3
"Tại sao ba nói chuyện như kiểu công vụ như vậy ?"
"Tôi gọi điện trong lúc kiểm tra bệnh nhân. Nếu bệnh nhân biết tôi gọi con trai mình thì có thể không ổn lắm."
"Aww, ba nói chuyện như thế này thì bệnh nhân người ta cũng có thể nghe thấy hết thôi ba."
"Thật á?" Ba cười lớn. Tôi lắc đầu. Bây giờ tôi biết tôi đã được di truyền sự hài hước từ ai rồi. "Đừng quên gửi cho ba đấy, bác sĩ Tihn. Ba vẫn chưa cập nhật kiến thức và đầu óc sẽ nhắc nhở hoài. Tôi nghiệp những bệnh nhân phải điều trị những kiến thức từ 10 năm trước "
"Vâng vâng, con sẽ gửi luôn tối nay. Con bây giờ đang bận."
"Được rồi, bác sĩ Tihn .." Tôi bắt đầu cúp máy nhưng ba tôi lại nói tiếp. "Mẹ nói con trai của mà dì Pang và chú Oat đang điều trị bệnh tim trong bệnh viện của bác sĩ Tihn?"
Tôi cau mày chú ý hai cái tên nước ngoài. "Người nào là dì Pang và chú Oat ạ?
"Ờ. Chuyện cũng lâu rồi. Tihn chắc có thể không nhớ được . Dì Pang là bạn thân của mẹ. Chúng ta đã từng đi du lịch cùng nhau ra biển. Lúc đó Tihn mới chỉ 10 tuổi. Dì Pang cũng có một con trai nhỏ. Gia đình cô ấy chuyển đến Bangkok nên chúng ta đã không gặp lại nhau."
Tôi mở to mắt và quay sang nhìn vào mặt của Tol. "Con trai của dì ấy từng bị đuối nước ạ?"
"Đúng đúng. Ba đã đi giúp cậu bé. Cậu bé đã có được bảo vệ trong ba ngày." Ba tôi cười rất nhiều khiến tôi nhăn mặt tự hỏi có gì là buồn cười.
"Lần đó, bác sĩ Tihn đã phát điên vì cậu bé dễ thương như con gái. Khi cậu bé được cứu, Tihn cũng chán nản vì con nghĩ con đã không chăm sóc tốt cho em. Ngay khi em tỉnh, chúng ta đã đi làm công đức cùng nhau ở chùa bên biển."
Tim tôi bắt đầu đập mạnh hơn. "Con... nghĩ rằng con có chút ấn tượng."
"Tihn nắm tay em và bước tới Đức Phật cổ kính mà dân làng nói là rất thiêng liêng, và nói rằng ..." Ba nói và cười lớn. "...Con có thể bảo vệ em từ khi chết cho đến khi hai đứa kết hôn với nhau! Ba và mẹ gần như không kip tách hai đứa ra kịp thời."
Tôi gần như nghẹt thở khi Ba nói điều đó.
"À, con đã nói chuyện đó lâu lắm rồi. Muốn nói rằng em bé mà chúng ta đang nói về bây giờ đã là một thanh niên rồi. Bác sĩ Tihn làm ơn hãy kiểm tra xem liệu có chàng trai trẻ nào mà có lẽ là con trai dì đang được điều trị ở đó không? Ba nghĩ cậu ấy đang được thở máy thở nên ở Khoa ICU hoặc CCU cũng nên."
Tay tôi run lên không kiểm soát. Mắt tôi lướt qua mặt Tol.
"Em trai...Tên của em ấy ... là gì vậy ạ?"
"Ba chỉ nhớ chỉ nhớ biệt danh của . Chờ một chút để ba hỏi lại mẹ lần nữa."
"Biệt danh của cậu ấy rất hay ..." Tim tôi đập rất nhanh ngay bây giờ nó có thể lên đến một trăm nhịp rồi.
"Tol." Ba trả lời. "Biệt danh của cậu ấy là Tol."