Ducent hơi ngẩn ra, ngẩng đầu lên nhìn chị gái: "Em..."
"Em tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không từ bỏ. Dù có xảy ra chuyện gì, dù có gặp phải chuyện gì, dù tương lai em sẽ như thế nào đi chăng nữa! Em, Ducent, luôn luôn muốn trở thành một chiến sĩ Chiến Khôi!"Ducenila nghiêm túc bắt chước giọng điệu của cậu ta, nhắc lại từng câu từng chữ của lời thề.
"Khi đó... Chị cũng mới chỉ có 12 tuổi, nhưng lúc đó chị đã bị ý chí này của em làm cảm động." Ducelina vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve gò má em trai.
"Em biết không? Những khi chị sắp từ bỏ, thôi không muốn tiếp tục kiên trì nữa thì lời em nói lúc đó sẽ vang lên trong đầu chị. Nó... luôn cho chị động lực."
"Chị... Em..." Ducent cắn chặt môi, ánh mắt phức tạp, không biết nên nói gì.
"Đây là ước mơ của em mà... Kể cả có xa vời đến mức nào, có liều lĩnh đến mức nào, có hèn mọn và tuyệt vọng đến mức nào, thì nó cũng là ước mơ của em." Ducenila dịu dàng nói một cách nghiêm túc.
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com