webnovel

Triệu Hoán Mộng Yểm

Lâm Thịnh là một học sinh cấp ba nhạt nhòa, xuất thân tầm thường, vóc dáng trung bình, tính tình bình thản, thành tích học tập cũng không nổi trội. Suốt mười mấy năm, cậu như một lữ khách ơ hờ quan sát thế giới. Cuộc sống của cậu vô cùng nhạt nhẽo. Mọi thứ đều thường thường, trừ chuyện Lâm Thịnh có một bí mật bất thường: Cậu có ký ức của kiếp trước. Dường như vì vậy cuộc đời cậu cũng định trước không thể bình thường. Khi muốn bỏ chút gia vị cho đời thêm phấn khích, thì có vẻ nó lại lấy nhầm thuốc súng. Từ đây Lâm Thịnh buộc phải chia tay những tháng ngày vô vị, dấn thân vào một cuộc phiêu lưu đầy hung hiểm và kích thích. Lâm Thịnh bắt đầu có những cơn ác mộng kỳ dị, cậu bị liên tiếp kéo vào những thế giới xa lạ nguy hiểm chồng chất mà không thể kháng cự. Đồng thời thế giới hiện thực cậu đang sống cũng dần dần bị lột bỏ tấm mặt nạ an bình. Cậu không muốn trở thành mồi ngon mặc cho bọn quái vật trong mơ lẫn thực tại xâu xé. Nguy hiểm đi kèm kỳ ngộ, thời thế tạo anh hùng. Bằng ý chí phi thường và cái đầu tỉnh táo, Lâm Thịnh từ một thiếu niên không có tham vọng hay lý tưởng lớn lao gì, vì tự vệ, phải nỗ lực rèn luyện vươn lên ngày càng mạnh mẽ. Từ chỗ bị động ứng phó với hiểm nguy đến chủ động đương đầu, thậm chí quyết đoán đón đầu bóp chết nguy cơ từ trong trứng nước, để tự bảo vệ mình và những người thân yêu, là cả quá trình trưởng thành gấp gáp đong đầy suy tính, mồ hôi và máu nóng của một kẻ tưởng như bình thường mà không phải người thường.

Get Lost · Oriental
Classificações insuficientes
923 Chs

Chương 234: Không sợ (1)

Editor: Nguyetmai

Đêm khuya, tại thị trấn nhỏ Passy, tỉnh H5 Lydum.

"A... Chán quá đi... Có ai tới đây chơi gay không …"

Thanh niên tóc xanh mắt đỏ nghiêng đầu nằm trên quầy bar, vẻ mặt như sống trên đời này không còn gì thú vị. Phía sau quầy bar, một ông cụ tóc trắng mặc trang phục nhân viên pha chế đang nhẹ nhàng đặt ly rượu ba màu vừa mới pha chế xong xuống trước mặt anh ta.

"Cha, ba màu cơ bản của cha đây."

Ông cụ đưa ly rượu đến khóe miệng của người thanh niên, vẻ mặt trông rất nghiêm túc.

"Ưm..." Thanh niên tóc xanh mắt đỏ lấy tay chống đầu: "Thông Thông, hơn một trăm năm rồi mà con vẫn cứng nhắc như thế, thật sự rất chán ấy. Đúng là lúc trước nên bắn con dính lên tường mới đúng, đổi lại nuôi con gái thì có phải tốt hơn không… Nhìn cái người trong nhà Tiểu Dương kìa, cái gì cũng chuẩn bị hết cho ông ta, lại còn ngoan ngoãn dễ bảo. Chậc chậc..."

Capítulo Bloqueado

Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com