Sáng sớm hôm sau, Thiết Phong Minh cùng với Đương Khải Dương và Thái Huyền trưởng lão đi đến động Băng Huyền. Thiết Phong Minh nói:"Nhờ vào cả hai người hết!"
Cả hai người đồng thanh:"Được!!"
Thiết Phong Minh từng bước, bước vào động. Làn gió sương lạnh lướt qua y làm vạt áo y bay lên. Xung quanh động toàn là tinh thể băng và sương mù, hai người đứng đó nhìn y đi vào động đến khi mất hút không còn thấy bóng hình y. Hai người mới trở về.
Đến giờ Tỵ, Minh Tâm tỉnh lại thấy mình đã nằm trong phòng từ lúc nào rồi. Hắn nhớ hắn bị sư tôn hắn cầm thanh kiếm đả thương hắn sau đó thì hắn không còn nhớ gì hết.
Lúc này có người mở cửa bước vào, người bước vào phòng hắn là Đương Khải Dương và Thái Huyền trưởng lão. Hắn vẫn giữ nguyên tư thế ngồi trên giường vẫn ngạc nhiên như cũ.
Cả hai người đi đến chỗ hắn, Đương Khải Dương lạnh lùng nói:"Vết thương của ngươi thế nào rồi?"
Minh Tâm đứng dậy hành lễ nói:"Cảm ơn chưởng môn sư bá đã quan tâm, vết thương của con đã khỏi rồi!!"
Đương Khải Dương chỉ để lại một chữ"Tốt" rồi đi ra ngoài để Thái Huyền trưởng lão và Minh Tâm. Thái Huyền trưởng lão nhìn Minh Tâm từ trên xuống rồi nói:"Theo ta!!"
Minh Tâm đi theo Thái Huyền trưởng lão sang phòng bên cạnh, bước vào phòng hắn nghĩ bụng trưởng lão dẫn mình đến đây để làm gì vậy?
Trong phòng đã chuẩn bị sẵn một thùng nước cách thùng nước lại một bàn lọ thuốc nhỏ. Thái Huyền trưởng lão nói:"Ngươi cởi áo ra rồi vào bước vào trong thùng nước đi!!"
Minh Tâm làm theo lời ông cởi áo, lúc này Thái Huyền trưởng lão cho hắn. Trên người hắn khắp nơi đều có vết sẹo. Minh Tâm bước vào, lúc đầu còn thấy thoái mái nhưng cho đến khi Thái Huyền trưởng lão đổ linh dược tẩy kinh phạt tủy vào trong thùng nước.
Hắn cảm thấy khắp cơ thể đau đớn dữ dội, cơn đau này còn đau hơn cơn đau bị người khác đánh đập, hắn cắn răng chịu đựng, hắn như chết đi sống lại, Thái Huyền nhìn hắn cũng đau xót nhưng đây là điều y muốn nên mới giúp y.
Sau hai canh giờ, cơn đau cũng bớt đi lúc này cơ thể hắn vẫn không có chuyển biến gì. Thái Huyền trưởng lão nói:"Ngươi thử vận chuyển linh khí đi!"
Minh Tâm nhắm mắt thử giao động linh lực nhưng không có chuyển biến gì. Hắn mở mắt nói:"Ta không vận chuyển được!"
Thái Huyền thở dài nói:"Vậy thì ngâm tiếp tẩy kinh phạt tủy vậy!!"
Minh Tâm không ngờ lại ngâm thêm một lần nữa nên hiếu kì hỏi:"Trưởng lão, tại sao ta phải ngâm tẩy kinh phạt tủy vậy!"
Thái Huyền trưởng lão đáp:"Là mệnh lệnh của sư tôn ngươi!"
Minh Tâm hỏi tiếp:"Vậy sư tôn của ta đâu?"
Thái Huyền trưởng lão đáp:"Y đi bế quan! Sau ba tháng sẽ xuất quan!!"
Minh Tâm lại hỏi:"Sư tôn vì sao lại bế quan!"
Thái Huyền nhớ đến lời dặn của Thiết Phong Minh nên kiếm đại lý do nói:"Sư tôn của ngươi đến thời điểm này đều bế quan!"
Minh Tâm nghĩ bụng tưởng đánh ta xong sẽ cho một lý do nhưng không ngờ lại đi bế quan.
Sau một ngày, đến giờ Dậu vẫn không có tiến chuyển gì nên Thái Huyền trưởng lão cho hắn nghỉ ngơi hôm sau lại tới.
Minh Tâm ủ rủ đi vào phòng, cả ngày hôm nay hắn ngắm trong tẩy kinh phạt tủy nên thiếp đi lúc nào cũng không biết.
********
"Cái đồ bẩn thỉu, dám làm dơ đồ của ta. Ta đánh chết ngươi!!"
Khoảng năm, sáu thiếu niên đánh đập một đứa nhỏ chừng sáu tuổi. Đứa nhỏ cuộn tròn nằm dưới đất không dám kháng cự lại. Một lúc sau, đám thiếu niên trút giận vừa đánh vừa chửi mắng cậu.
"Đồ chó, ngươi là cái thá gì mà dám đụng vào người ta!!"
Cậu nằm đó một lúc sau mới ngồi dậy, khuôn mặt cậu dính đầy bùn đất. Cậu đứng lên nhìn thoáng bầu trời rồi chạy đi. Cậu không cha chỉ có người mẹ đang ốm yếu ở nhà, tên cậu là Minh Tâm.
Minh Tâm chạy đến bìa rừng, cậu thật nhanh nhưng không ngờ lại đụng tới người ta làm cả hai đều ngã xuống hai phía, cậu hoảng sợ đang tính đứng dậy chạy đi nhưng không ngờ người đó đã đứng lên đi đến trước mặt cậu chìa bàn tay ra nhường như muốn đỡ cậu.
Minh Tâm theo bản năng hai tay che đầu nhưng một hồi sau không có động tĩnh cậu từ từ bỏ tay xuống. Trước mắt cậu là một cậu bé khoảng mười hai, mười ba tuổi, một thân bạch y, đôi sáng long lanh nhìn cậu nói:"Đệ có sao?"
Minh Tâm vẫn sợ hãi, nhưng y vẫn bĩnh tĩnh nói:"Đệ tên gì?"
Người bên cạnh y là một thiếu niên khuôn mặt tuấn tú, hắn nhìn cậu tỏ vẻ lạnh lùng nói:"Đi về nhanh thôi sư đệ!! Nếu sư tôn biết chúng ta xuống núi sẽ phạt chúng ta mất!!"
Y không quan tâm vẫn tiếp tục đợi câu trả lời từ Minh Tâm. Một lúc sau, Minh Tâm như ma xui quỷ khiến nắm lấy bàn tay nhỏ nhoi kia. Y kéo cậu đứng dậy nói:"Sau này cẩn thận hơn nha!"
Rồi từ trong tay áo ra khăn tay, y dùng khăn tay lau khuôn mặt dính bùn đất của cậu. Kẻ đứng sau y không hài lòng liền nắm lấy cánh tay y kéo y đi.
Y bất cản rơi chiếc khăn tay đang lau mặt cho cậu, y nói với kẻ kia:"Sư huynh, từ từ đã!!"
Minh Tâm đứng tại chỗ ngơ ngác tròn mắt nhìn hai người đi, một lúc sau mới hoàn hồn nhặt chiếc khăn tay dưới đất lên. Trên chiếc khăn tay thêu hoa anh đào, từng đường chỉ rất tỉ mỉ. Hắn nhìn một hồi mới biết người dùng khăn tay lau mặt hắn rất thích hoa anh đào, hắn cẩn thận xếp gọn gàng chiếc khăn tay để trong người.
Nếu gặp lại y sẽ trả khăn tay cho y, hắn nhanh chóng chạy về nhà. Nơi cậu ở là ngôi nhà hoang ở sâu trong rừng. Cậu bước vào, trong nhà không có gì chỉ ngoài đống rơm. Cậu đi đến đống rơm, thả người vào đống rơm.
Sau đó lấy từ trong người ra chiếc khăn tay, cậu nhìn chiếc khăn tay ấy. Nghĩ bụng, không biết y là ai. Đúng người tốt bụng, không biết y tên là gì?
Cậu không biết ngủ say từ lúc nào mở mắt nhìn ra bên ngoài trời đã tối. Cả ngày hôm nay cậu không có ăn nên giờ rất đói. Cậu đứng dậy nghĩ bụng, chắc phải vào rừng kiếm trái dại mà ăn cho đỡ đói.
Do trời tối nên cậu làm cây đốt đi xung quanh khu rừng kiếm trái dại. Đi được nữa chừng thì có cơn gió thổi qua làm tắt lửa. Cùng lúc đó, có bóng đen đến bắt lấy cậu nói:"Các ngươi đừng qua đây nếu không ta giết chết đứa nhỏ này!!"