Cuối cùng cô mất hết sức lực, tiếng hát dần lặng đi.
Gò má cô vẫn áp trên người anh như trước, hàng lông mi dày mềm mại khẽ rung động, giọt lệ nơi khóe mắt bất giác chảy ra.
Không biết đã qua bao lâu, đột nhiên tay anh khẽ giật. Cô đắm chìm ở trong đau thương nên không nhận ra, mà những người bên ngoài cửa kính thì đã sốt sắng: "Cử động! Tay Lệ Lôi cử động! Mau đi gọi bác sĩ, mau lên!"
Bác sĩ mang theo y tá xông vào phòng bệnh.
Hạ Lăng kinh ngạc nhìn bọn họ bận rộn, còn chưa hiểu được đang xảy ra chuyện gì. Bỗng dưng có tiếng gọi khàn khàn bên tai cô: "Tiểu Lăng."
Cô ngỡ rằng mình nghe nhầm.
Hạ Lăng từ từ cúi đầu xuống, thấp thỏm nhìn lên mặt anh, lúc này mới phát hiện anh đã mở mắt ra từ khi nào, đang yếu ớt nhìn cô. Lệ Lôi… "Lệ Lôi!" Cô khóc không thành tiếng, ôm chặt lấy anh. "Anh đã tỉnh rồi ư? Anh thật sự tỉnh rồi hả?" Cô vừa khóc vừa cười, nói năng lộn xộn.
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com