Cô nói được một nửa thì vẫn không nhịn được mà nghẹn ngào.
Hắn lại cười nhạt: "Rất tốt, em xem bây giờ anh không xử lý công việc, hằng ngày chỉ tản bộ, xem tranh… "Hắn ra hiệu cho cô xem tập tranh trong tay: "Con chim rất đẹp, chắc là em cũng sẽ thích."
Cô rũ mắt nhìn lướt qua: "Vâng, em rất thích."
Ở một góc độ hắn không nhìn thấy, cô cố gắng kìm nén ánh lệ nơi khóe mắt.
Hắn mặc đồ bệnh nhân gầy như chỉ còn bộ xương, mà cứ giả vờ như không sao cả: "Dạo này anh đang làm công tác chuẩn bị trước khi phẫu thuật, bác sĩ nói lại điều dưỡng thêm là có thể phẫu thuật, anh sẽ sớm có thể khỏe hơn thôi. Tiểu Lăng, em không cần phải lo lắng đâu."
Cô gật đầu ngồi cùng hắn một lúc, miễn cưỡng cười vui vẻ mà không biết rằng kỹ thuật diễn của mình quá vụng về, giả vờ cười còn khó coi hơn cả khóc. Bùi Tử Hành xem mà không nỡ, còn khuyên cô: "Em về đi, tương lai còn dài mà."
Tương lai… còn dài…?
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com