Hạ Lăng hỏi ông ta thời gian đưa cơm cụ thể, khẽ hứa hẹn: "Được, tôi làm."
Người của toà án cười, nói cô là người lương thiện, cảm ơn rồi tạm biệt.
Lệ Lôi nhẹ nhàng ôm lấy cô từ phía sau, hỏi: "Tiểu Lăng, em thật sự muốn làm sao?"
Hạ Lăng cụp mắt: "Dù sao cũng từng làm chị em." Đến trước khi chết, cô gái ấy không muốn ăn sơn hào hải vị gì hết mà lại chỉ muốn ăn món đạm bạc trong ký ức tuổi thơ, điều này khiến nơi yếu mềm nhất ở sâu trong lòng Hạ Lăng rung động. Cô nói với Lệ Lôi: "Khi đó, ở trại trẻ mồ côi ăn cơm tập thể, hoàn toàn không thể quan tâm có ngon hay không. Người Tiểu Vũ không khỏe, thường xuyên bị sốt, một khi bị sốt là lại vô cùng kén ăn, không ăn được món nào hết. Em đành hòa tan kẹo để dành được vào nước rồi chan với cơm, cô ta mới có thể ăn được chút ít." Thật ra, cơm như vậy rất dở, nhưng lúc đó với hai chị em đã là món ngon.
Lệ Lôi không ngờ lại đơn giản đến vậy: "Nếu đã quyết định làm rồi thì không bằng phong phú một chút?"
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com