Hạ Lăng thản nhiên nhìn lướt qua, không hề phát hiện ra sự bất thường nào, chỉ hỏi: "Cô hái hoa làm gì?"
Hạ Vũ hơi cúi đầu xuống: "Em bị lạc đường, lúc đến gần thấy nó rất đẹp nên mới không nhịn được hái một bông. Cô Lăng, xin lỗi vì đã làm quấy nhiễu chị."
Lời này hợp tình hợp lý.
Hạ Lăng quan sát cô ta thêm mấy lần, không nhìn ra được sơ hở gì nên chỉ đuổi đi: "Cô đi đi, xung quanh đây không phải chỗ cô nên tới, sau này đừng để tôi nhìn thấy cô nữa."
Hạ Vũ cố đè nén sự vui mừng quá đỗi trong lòng, khập khiễng xoay người định rời đi.
"Chờ đã." Hạ Lăng gọi cô ta lại.
"Sao vậy, cô Lăng?" Hạ Lăng quay đầu lại.
Dưới ánh trăng, Hạ Lăng chỉ vào bông hoa trong tay cô ta: "Để thứ này lại."
Mặt Hạ Vũ hơi biến sắc, nhưng chỉ chớp mắt đã che giấu được rất tốt. Cô ta nói với vẻ vô cùng đáng thương: "Cô Lăng, đây chỉ là một bông hoa dại mà thôi, cô cần gì phải nhất quyết không bỏ?"
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com