Hạ Lăng cũng không rảnh rỗi.
Cô hỏi Lệ Lôi: "Rốt cuộc có bao nhiêu quần áo của anh là do Tô Đường đặt mua?"
Lệ Lôi chớp chớp mắt, đành phải trả lời: "Gần như… toàn… toàn bộ." Anh là cậu ấm nhà giàu, làm gì có thời gian để quan tâm những việc vặt này? Hơn nữa Tô Đường lại tỉ mỉ, không cần anh nói đều sẽ đặt mua quần áo mỗi mùa thích hợp, từ nhỏ đến lớn anh đã quen như vậy rồi, tự nhiên giống như ăn cơm uống nước vậy. Mặc dù mấy năm gần đây có ý định xa lánh Tô Đường, không để cô ta tiếp tục đặt mua quần áo nữa nhưng anh cũng lười mua, toàn mặc những bộ quần áo trước kia.
Bạn nhỏ Hạ Tiểu Lăng tức giận, kéo anh về chung cư, mở tủ quần áo ra, xác nhận từng bộ một, ném hết quần áo ra ngoài. Bạn nhỏ Lệ Tiểu Lôi ngắm nhìn tủ quần áo rỗng tuếch thì chớp chớp mắt, làm sao bây giờ, anh không có quần áo để ngày hôm sau gặp mặt thương lượng với ông chủ lớn trong làng súng ống đạn dược rồi.
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com