Âu Dương Song Song cúi đầu nói: "Vâng, xin lỗi ạ."
"Tại sao lại xin lỗi?" Hạ Lăng khẽ nhếch mày, giọng nói giòn giã như ngọc vỡ hòa trong không khí.
Âu Dương Song Song mất tự nhiên: "Cô Lăng, em biết cô và Hạ Vũ bất hòa, em không nên bắt chước người mà cô không thích. Em… em chỉ... chỉ là tư chất của em quá bình thường, nhất định phải thật chăm chỉ, thật cố gắng mới có thể đạt được thành tựu. Trùng hợp Hạ Vũ cũng vậy, giọng hát của chị ấy khá giống giọng của em, vậy nên em mới cho rằng, em có thể đi đường tắt, bắt chước theo chị ấy. Em xin lỗi!"
Cô bé cúi người thật thấp.
Hạ Lăng hơi sửng sốt, không ngờ mình chỉ thuận miệng hỏi một câu mà lại khơi ra cả câu chuyện như vậy.
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com