Lệ Lôi lại gần mấy bước xem thử, chỉ thấy trong phòng ngập tràn ánh sáng ấm áp, nơi ấy trông có vẻ bình thường chẳng có điểm gì nổi bật. Nhưng chính ở nơi nhỏ bé bình thường đến không thể bình thường hơn nữa đó, lại là điểm bắt đầu sống lại của người phụ nữ mà anh yêu mến, kỳ diệu cỡ nào chứ.
Trong phòng luyện múa, có mấy thực tập sinh chẳng biết đã dừng lại nghỉ ngơi từ lúc nào.
Trong phòng có một nữ sinh đang đưa chiếc khăn lông trắng muốt cho một nam sinh rồi hỏi: "Không tập sao?"
Chàng trai nói: "Không tập, chiều nay có buổi tọa đàm của Diệp Tinh Lăng, anh phải đến sớm chiếm ghế ngồi."
Cô nàng có vẻ không vui lắm: "Anh biết thừa em ghét Diệp Tinh Lăng, chỉ thích Hạ Vũ mà."
Nghe cô ta nói vậy, Lệ Lôi đang đứng sau cửa quay đầu nhìn Hạ Lăng.
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com