Hạ Lăng khẽ giật mình, quay đầu lại.
Chợt thấy Lệ Lôi đang mặc áo ngủ, vạt áo hơi mở để lộ lồng ngực màu lúa mạch khỏe mạnh. Anh cầm trên tay chiếc nồi, lại như quốc vương đang cầm quyền trượng của mình, dưới ánh nắng mai, anh hơi nheo mắt, nhìn cô cười tựa như không mà nói: "Ngủ cũng đã ngủ rồi, em phải chịu trách nhiệm với anh đấy."
Sắc mặt của cô càng đỏ hơn, nhìn trộm đám người làm một cái.
Người đàn ông này, sao lại không biết giữ mồm miệng như thế? Còn có người làm ở đây nữa mà.
Dì giúp việc lớn tuổi khẽ mím môi, yên lặng khẽ cười, tuổi trẻ thật tuyệt, bày tỏ tình cảm cũng thẳng thắn như thế, hạnh phúc tựa như một bát mật mãi không tan. Bà hiểu chuyện nói: "Cô chủ, ngài Lệ, tôi ra sau nhà chăm sóc hoa cỏ một lúc, hai vị cứ từ từ trò chuyện."
Sau đó liền đi mất.
Lệ Lôi đi tới, ôm lấy Hạ Lăng.
"Ngủ ngon không?" Anh hỏi.
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com