Cô gắng sức lườm anh một cái, không đếm xỉa đến lời nói nhảm của anh.
Lệ Lôi lục lọi đống đạo cụ một lúc lâu, lấy ra một bộ đồ da khác: "Cái này cho em."
Bộ đồ da này khác bộ anh đang mặc, dù cũng là sự kết hợp của kim loại đen, dây thừng, khóa thắt lưng và vải sợi tổng hợp, nhưng thiết kế rất lịch sự, tao nhã và bảo thủ. Nơi cần che đều che được cả, chỉ lộ ra chút da thịt ở bắp chân và eo, thậm chí còn không lộ bằng lúc cô mặc lễ phục đi thảm đỏ.
Cô nhận lấy: "Cái này…"
"Chỉ cần một người hở hàng là được rồi. Anh đã từng nói em sẽ rất an toàn." Lệ Lôi nói.
Mục tiêu của bọn họ là lấy được thẻ hội viên đen. Nếu như cả hai đều ăn mặc quá bảo thủ sẽ khiến cho câu lạc bộ nghi ngờ sự bất thường của bọn họ. Nếu có một người ăn mặc quá hở hang, một người lại mặc bảo thủ thì sẽ không liên quan. Đây cũng là một kiểu hỗ trợ, cân đối, phối hợp lẫn nhau.
Lệ Lôi cười khẽ: "Anh mặc thế này vì em đấy."
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com