Hai người chậm rãi đi từng bước trong nền tuyết một hồi.
Không biết đi được bao xa, Lệ Lôi bỗng giẫm lên thứ gì đó cứng cứng, không phải cảm giác mà băng tuyết nên có. Anh lập tức dừng bước.
Hạ Lăng hỏi anh: "Sao vậy?"
Lệ Lôi không nói gì, ngồi xổm người xuống, hơi run run bới lớp tuyết đi. Nhiều năm lăn lộn trên chiến trường, trong lòng anh mơ hồ biết thứ mình giẫm lên là gì - đó là cảm giác của thi thể sau khi bị đông cứng. Anh cầu nguyện, hy vọng thi thể ấy tuyệt đối đừng là con mình, anh dùng hết sức lực mới bới được lớp tuyết ra.
May mà, không phải.
Dưới lớp tuyết là một gương mặt xa lạ, trắng bệch méo mó, vẻ mặt còn đọng lại sự hoảng sợ và không thể tả nổi trong khoảnh khắc cái chết ập đến. Lệ Lôi tinh tế nhận ra, thi thể ấy mặc đồ leo núi không chuyên giá rẻ, cổ tay đeo vòng tay huỳnh quang, chính là người thuộc nhóm người đi theo bọn họ, đồng thời đã gây ra lở tuyết.
Anh nói lại phát hiện này với Hạ Lăng,
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com