Hạ Lăng cảm thấy có cục tuyết đập vào mặt.
Vừa định ngẩng đầu lên nhìn thì cơ thể đã bị Lệ Lôi nhào lên: "Nguy hiểm, tuyết lở!"
Cô bỗng thấy trời đất quay cuồng, còn không kịp hét lên kinh ngạc thì cả người đã bị một đám tuyết lở lao nhanh ầm ầm tới chôn vùi, mắt tối sầm lại, mất đi ý thức.
Lúc cô yếu ớt tỉnh lại, chỉ cảm thấy huyệt thái dương giật giật vô cùng đau đớn, có chất lỏng ấm ấm chảy vào trong miệng, vị hơi tanh tanh. Trước mắt cô biến thành màu đen, không thấy rõ cảnh tượng xung quanh, tiếng rền vang đinh tai nhức óc đã vẫn chưa hết, thỉnh thoảng vẫn có cục tuyết bắn lên trên má cô, cái lạnh buốt khiến người ta đau nhức.
Cô cựa quậy.
Hai cánh tay rắn chắc khỏe mạnh ôm chặt cô hơn nữa.
Lúc này cô mới nhận ra mình đang nằm rúc trong lòng một người, dựa vào lồng ngực ấm áp của đối phương, cơ thể của đối phương như chiếc thuyền lá nhỏ giữa mưa giông gió lốc, ngăn cách thành một thế giới an toàn cho cô.
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com