Hạ Lăng không hề nghi ngờ chút nào: "Vậy chúng ta ăn trước đi."
Nói xong, cô cầm bát đũa lên.
Ánh mắt của Hạ Mặc Ngôn rời đi rồi, Tiểu Thiệu Huy mới lặng lẽ thở phào. Phù, bác thật là đáng sợ, ba thật là đáng thương, chịu khổ như vậy mà lại còn không được để cho mẹ biết, hu hu hu hu hu…
Nhớ lại cảnh tượng hồi chiều, đó đâu phải làm mẫu gì chứ?
Rõ ràng là bác đơn phương hành hạ ba mới đúng chứ? Kêu ba mà làm mẫu cho bác xem sai động tác nào thì sẽ dẫn đến hậu quả như thế nào… Một lần chưa đủ mà còn bắt làm đi làm lại, kết quả ba phải trèo núi tuyết đến n lần, bị vùi trong tuyết n lần, bị lọt hồ tuyết n lần, còn diễn chết cóng một lần…
Tiểu Thiệu Huy nghĩ thôi mà đã thấy thật là tàn nhẫn.
Tiếc là cậu nhóc còn nhỏ, bị uy quyền của bác áp bức, giận mà không dám nói gì.
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com