Lệ Lôi muốn kéo lại cô nhưng kéo hụt.
Hạ Mặc Ngôn nhìn Lệ Lôi với vẻ lạnh nhạt như gió thoảng: "Cho nên, ai là anh của cậu?"
Lệ Lôi: "…"
Ngay cả Tiểu Thiệu Huy cũng tỏ vẻ không nỡ nhìn thẳng. Bác, bác quyết bắt nạt ba như vậy sao, hu hu hu. Gia đình nhà cháu vất vả lắm mới đoàn tụ, nếu bác bắt nạt quá làm ba sợ chạy mất thì làm sao đây?
Cậu vui vẻ bước lên vài bước, giữ chặt tay mẹ rồi còn muốn kéo tay ba, định vá lại vết rách gia đình này. Ai ngờ, bàn tay nhỏ cậu vươn về phía ba lại bị người ta nắm lấy, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy là bác.
"Đi, chúng ta vào nhà." Thần sắc của bác vẫn lạnh nhạt vô cùng, một tay dắt cậu còn một bàn tay khác đang dắt tay mẹ của cậu, cũng không thèm nhìn tới ba bị bỏ rơi ở một bên mà đi vào trong trang viên.
Bạn nhỏ Lệ Lôi bị bỏ lại rất chi là rầu rĩ.
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com