Gió đầu thu mang theo chút mát mẻ, giọng cô càng lạnh hơn.
Mặt Cố Lâm tái nhợt: "Cô nói gì? Tôi không hiểu, giết người đền mạng cái gì? Chuyện hai đứa bé kia chết hoàn toàn không liên quan tới tôi! Diệp Tinh Lăng, cô đừng ngậm máu phun người!"
Hạ Lăng khẽ cười lạnh, không nói câu nào. Nếu đã quyết định báo cảnh sát vậy thì cảnh sát sẽ trừng trị cô ta, bản thân không cần phí lời. Cô quay đầu nói với Lệ Lôi: "Chuyện này, anh có thể không giúp em nhưng đừng cản trở. Nếu không đừng trách em trở mặt."
Hạ Lăng nói xong câu đó thì nhét kem vào tay anh rồi quay người rời đi.
Nhưng cô chưa đi được vài được đã bị Lệ Lôi đuổi kịp, kéo lại, nhét kem vào tay cô lần nữa: "Em đang cáu kỉnh gì thế?" Trong làn gió phảng phất mùi thơm lá cây, người đàn ông đẹp tuấn tú hơi tức giận lại hơi bất đắc dĩ cúi đầu nhìn cô gái trước mắt: "Nói đi là đi, em không chừa chút thế diện cho anh sao?"
Cô suy nghĩ vài giây: "Sao phải chừa thể diện cho anh?"
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com