Hạ Lăng nhức đầu.
Ông bác nhà nào mà lại vô trách nhiệm đến vậy?
"Vậy cháu có biết bác cháu tên gì không?" Cô dịu dàng hỏi.
Cậu nhóc gật đầu rồi lập tức lắc đầu: "Bác không cho nói."
"Cháu không nói thì sao dì giúp cháu tìm bác được?" Hạ Lăng dẫn dắt từng bước.
Cậu nhóc vẫn lắc đầu, nước mắt lại chực trào ra.
Hạ Lăng nhìn cậu nhóc bẩn thỉu trước mặt, mềm mại giống như một động vật nhỏ dễ thương làm cô không đành lòng bỏ nó lại. Thế nhưng cậu nhóc không chịu nói gì cả thì làm sao cô tìm được người nhà của nó đây? Hạ Lăng ngẩng đầu quan sát xung quanh nhưng trong khu rừng này rất im lặng, không có tiếng ai cả. Chỉ có điều nơi này là khu vực công cộng của riêng khu biệt thự, người ngoài không vào được nên chắc hẳn đứa bé trai này và bác cũng có biệt thự ở đây.
Cứ dẫn cậu nhóc đến nhờ bảo vệ giúp vậy.
Sau khi quyết định, Hạ Lăng nói với cậu nhóc: "Nào, đi theo dì đi, dì dẫn cháu đi tìm bác."
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com