Hàng thông xanh ngắt, những hàng bia mộ kéo dài.
Gió đêm thổi tung vạt áo của hai người.
Bùi Tử Hành mở miệng trước: "Cẩn thận cảm lạnh."
Hạ Lăng giơ tay lau nước mắt qua loa: "Sao anh lại tới đây?" Cô không muốn để hắn ta nhìn thấy sự yếu ớt và chật vật của mình, bởi vì từ lâu rồi hắn ta đã không phải người cô có thể dựa vào nữa.
Bùi Tử Hành nửa quỳ xuống bên cạnh cô, cũng nhìn mộ của Thiệu Huy, giọng vừa trầm vừa thương cảm: "Em còn nhớ không? Rất nhiều năm trước chúng ta đã nói, Lễ Thất Tịch mỗi năm đều phải trải qua cùng nhau. Năm nay, anh cho rằng không thể trải qua cùng em, nên nghĩ rằng đến đây với Thiệu Huy cũng được."
Giọng nói của hắn ta từ từ tan biến trong ánh hoàng hôn.
Trong lòng cô đau âm ỉ, nhớ tới rất nhiều năm trước, khi tình cảm của hai người đang tốt đẹp, cô cười và móc ngoéo với hắn, hứa hẹn mỗi một ngày kỷ niệm hàng năm đều phải trải qua cùng nhau.
Chỉ chớp mắt đã là biển cả hóa nương dâu.
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com