Mấy giám đốc bị mắng như tát nước vào mặt, cúi gằm mặt xuống, không dám nói lời nào.
Tạ Lâm Lang ở bên cạnh yếu ớt nói: "Là em không tốt, tài năng không bằng người ta."
Đàm Anh phiền muộn vuốt mi tâm, giọng nhẹ nhàng hơn: "Không lỗi của em." Nếu hôm nay Hạ Lăng không biết hát giọng cá heo, vậy thì có lẽ hai người còn có thể so tài, nhưng như bây giờ thì sao? Thật ra giới ca hát tàn nhẫn hơn tất cả, ai tài năng hơn người thì người đó sẽ ở trên cao.
Tạ Lâm Lang đã phát huy rất xuất sắc rồi.
Chuyện này thật sự không thể trách cô ta được.
"À." Bỗng nhiên, góc phòng họp truyền tới tiếng cười lạnh. Tiếng người kia lại khiến tim của bao nhiêu người đập mạnh một nhịp, vô thức quay đầu lại nhìn, thì ra là Vệ Thiều Âm.
Từ khi Hạ Lăng bị buộc rời khỏi Thiên Nghệ, anh ta cũng đã trở mặt với Đàm Anh.
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com