Cô không biết có nên tin tưởng hắn hay không.
Lòng dạ của người đàn ông này quá mức thâm sâu, cô không đoán được đâu là thật, đâu là giả.
Cô nghiêng đầu đi và nói: "Tôi phải về phòng nghỉ ngơi, chào."
Hắn ngăn cô lại: "Tiểu Lăng, em không tin anh."
"Tin thì thế nào, không tin thì thế nào?" Hoàng hôn mùa hè, cơn gió muộn lạnh lẽo thổi tóc cô hơi rối, sắc mặt buồn thương mơ hồ: "Bùi Tử Hành, chúng ta đã kết thúc rồi. Anh đừng có lúc nào cùng chăm chăm để ý đến tôi nữa. Hôm nay do tôi nhiều chuyện, không nên hỏi anh những lời này. Thật ra, suy cho cùng thì chuyện ở buổi concert có phải anh làm hay không, tất cả vốn không quan trọng. Là anh cũng được mà là ông cụ Lệ cũng được, nhà họ Cố cũng được... đều như nhau cả.
"Đều như nhau?" Giọng của hắn ta thấp và khàn khàn.
Cô đi vòng qua hắn và bỏ đi.
Hắn nhìn theo bóng dáng cô biến mất ở cuối vườn hoa.
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com