Nhóm phóng viên vây chật như nêm cối.
Rất nhiều đèn flash không kiêng nể gì điên cuồng chụp khuôn mặt Hạ Lăng, ánh sáng chiếu khiến cô gần như không mở mắt ra được. Cô khóc, vô thức dùng tay che mắt, lại có phóng viên lớn tiếng nói: "Cô Diệp, phiền cô bỏ tay xuống! Không làm việc trái lương tâm thì tại sao phải che mặt?"
Theo sau là hàng loạt tiếng phụ họa.
Bọn họ phải chụp ảnh, phải đăng tin tức, phải kiếm tiền cơm.
Hạ Lăng bị đám người lôi kéo, Lâm Úc Nam bảo vệ cô, nhưng hai tay khó địch lại bốn tay, dù thế nào cũng không bảo vệ được. Bỗng nhiên đám người bị đẩy mạnh ra.
Hạ Lăng cảm thấy có cánh tay ôm cô vào vòng tay kiên cố.
Trên thân người kia mang theo hơi thở quen thuộc, ánh mặt trời mờ ảo và mùi hương quen thuộc, là Lệ Lôi.
Giọng trầm thấp truyền tới từ đỉnh đầu cô: "Các vị ở đây bắt nạt một cô gái yếu đuối là có ý gì?" Giọng điệu uy nghiêm lạnh lùng, khiến toàn bộ yên lặng.
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com