Lệ Lôi vẫn đứng bên cạnh hàng rào, cơn gió mùa hạ làm lay động vạt áo anh.
Nghe thấy giọng nói đượm ý cười của Hạ Lăng, nét cười trong mắt anh càng đậm, giọng nói cũng trở nên hơi khàn khàn: "Vậy anh đi đây." Dứt lời, anh bèn cúp điện thoại, rồi thật sự xoay người rời khỏi đó.
Gì… gì cơ?
Hạ Lăng trợn mắt ngớ người, nhìn theo bóng lưng của anh, nổi giận đùng đùng. Cái anh này đúng là càng ngày càng quá đáng mà! Không biết đường cố gắng thêm chút nữa, nói vài câu dễ nghe để dỗ dành cô, thế thì chẳng phải cô sẽ cho anh vào à?! Hứ, đồ đàn ông cộc cằn, đồ nhỏ mọn! Khốn kiếp!
Gió đêm ấm áp.
Bóng lưng của anh biến mất sau góc tối giữa tường gạch và giậu thường xuân.
Hạ Lăng bỗng muốn khóc, hối hận vô cùng, tự nhiên kiêu ngạo làm gì cơ chứ, hu hu hu, ban nãy lẽ ra nên mở cửa thẳng cho boss lớn vào mới phải, cô nhớ anh quá… hu hu hu…
Bạn nhỏ Hạ Tiểu Lăng cúi gằm mặt xuống, nhìn ngón tay, trong lòng buồn bực.
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com