Vương Đào cùng im lặng đứng với cô.
Tiệc rượu rất xa hoa, các quý ông, quý cô ăn vận đẹp đẽ đi tới đi lui, phô bày sự cao quý và gia thế không tầm thường của dòng dõi quý tộc đời sau. Ngẫu nhiên có người liếc sang hai người ở bên này thì cũng chỉ đảo ngang qua chứ cũng không dừng lại lâu, giống như nhìn thấy hạt bụi bé nhỏ không đáng kể.
Đêm dần khuya.
Lần lượt có khách khứa rời khỏi bữa tiệc.
Nhưng Lệ Lôi vẫn không xuất hiện.
Cô gọi hai cuộc điện thoại mà anh đều không nghe máy.
Vương Đào vươn tay ra với cô: "Đi thôi, tôi đưa cô về nhà." Anh ta thật sự thấy đau lòng cho cô gái này, không phải chỉ vì gia thế không bằng người ta sao? Những kẻ may mắn đầu thai tốt đó khinh thường cô. Anh ta bất bình cho cô, cũng bất bình cho mình. Xuất thân không đủ cao quý thì sao? Cũng vẫn có thể được người khác yêu thương, được người khác tôn trọng.
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com