Lệ Lôi chào tạm biệt và rời đi.
Phượng Côn vào trong phòng bếp rót một ly nước trái cây cho Hạ Lăng rồi hỏi cô: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Lý do lần này bỏ nhà đi riêng tư quá nên cô không tiện nói ra ngoài miệng, chỉ lắc đầu đáp: "Đừng lo lắng, em ở một thời gian rồi sẽ đi. Tình cảm với Lệ Lôi khá tốt, không có vấn đề gì lớn."
Phượng Côn cũng không truy hỏi nữa.
Anh ấy chỉ nói: "Em muốn ở bao lâu cũng được."
Hạ Lăng nhẹ nhàng gật đầu, nói thật lòng thật dạ: "Cảm ơn anh, A Côn." Có lẽ so với Hạ Mặc Ngôn hành tung mơ hồ kia, người đàn ông trước mặt đây càng giống anh trai của cô hơn, ôn hòa mà khoan dung. Khi cô khổ sở và bị tổn thương, anh cung cấp một đường lui và chỗ che mưa chắn gió cho cô giống như người nhà mẹ đẻ.
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com