Tà giáo, chắc chắn là tà giáo.
Bạch Mộ Dung nhìn lướt qua những khán giả đang đắm đuối như si như say dưới sân khấu, anh ta tin chắc rằng nếu như lúc này mà Hạ Lăng nói: "Mọi người hãy ngoan ngoãn giao hết tiền trên người đây", thì đám fan thiếu não kia sẽ vâng theo mà không hề do dự.
Anh ta hạ quyết tâm trừng gian diệt ác, trừ hạn cho dân!
"Tôi có một cách…" Bạch Mộ Dung cười đen tối: "Cách tốt nhất để áp chế cô ấy, thì phải dùng cách như lúc trước cô ấy áp chế Hạ Vũ, đúng vào lúc tưởng chừng thắng lợi nằm trong tay rồi, bỗng nhiên có một cao thủ trong cao thủ xuất hiện trên sân khấu đối đầu với cô, khiến cô ấy thất bại trong gang tấc, thua trong ván cuối cùng."
"Uầy, ác thế."
"Này, rốt cuộc cô ấy có phải tiểu sư muội của cậu không thế."
"Anh Mộ Dung, anh thầm mến Lệ Lôi hay thầm mến Bùi Tử Hành thế, có thù oán thù với Diệp Tinh Lăng vậy."
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com