"Thật ra, Hạ Vũ cũng rất đáng thương…" Có người nhỏ giọng nói dưới khán đài.
"Đúng vậy." Lại có người phụ họa: "Cô ấy thi đấu cả ngày, hẳn là đã sớm mệt mỏi đi không nổi rồi. Là quy tắc tranh tài có phần không hợp lý, hát từ đầu đến cuối thế này, khiến ca sĩ lên sân khấu sau 'dĩ dật đãi lao', khó trách đoàn đội của Hạ Vũ đưa ra hạ sách này cho cô ấy."
"Hạ Vũ chẳng qua là một ca sĩ mà thôi, nếu nhân viên công tác yêu cầu cô ấy làm vậy, cô ấy cũng không từ chối được." Tiếng phụ họa càng ngày càng nhiều, không ít được bị thuyết phục bởi lời giải thích của Hạ Vũ, nổi lòng trắc ẩn.
Hạ Lăng đứng trên sân khấu, chỉ cảm thấy bùi ngùi mãi thôi. Hơn một năm không so tài với cô em gái này, không ngờ diễn xuất của nó lại tiến bộ như vậy, càng ngày càng lão luyện, đã không còn là cô bé bị người ta ném chai nước suối sẽ chật vật chạy xuống sân khấu nữa.
Có điều, bất kể thế nào, Hạ Lăng cũng sẽ không nhân từ nương tay.
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com