Ở bên kia, Hạ Lăng được Mạch Na đỡ, xuýt xoa đi vào studio của Vệ Thiều Âm.
Khi Vệ Thiều Âm đang thu âm thì không cho người khác quấy rầy. Hạ Lăng hiểu rõ tính tình của anh ta nên cũng không làm phiền đến anh ta mà tự lết đi đến phòng nghỉ của hắn nằm sấp xuống giường rất lâu, cô mơ màng ngủ thiếp đi.
Đang ngủ thì cô bỗng thấy mặt hơi đau.
Hạ Lăng giơ tay lên, sờ phải một bàn tay.
Cô giật mình tỉnh giấc, ngước mắt lên nhìn, là gương mặt lạnh lùng kiêu ngạo được phóng đại của Vệ Thiều Âm. Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng tinh, không nhiễm chút bụi trần, vô cùng nho nhã lịch sự, cúc áo được cài đến tận cổ, bàn tay thon đang tàn nhẫn véo vào má cô, rất mạnh, Hạ Lăng nghi ngờ rằng da mình sắp thâm tím lại rồi.
"Hu hu hu… Anh bỏ tôi ra." Mắt Hạ Lăng ầng ậng nước, miệng nói ú ớ.
Vệ Thiều Âm khẽ nhíu mày, nhưng vẫn nghe lời buông cô ra: "Cô coi chỗ này của tôi là nhà nghỉ đấy hả? Tới không chào câu nào mà đã lăn ra ngủ được hả?"
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com