Sáng hôm sau tỉnh dậy, Bùi Tử Hành đã không còn ở bên cạnh cô.
Hạ Lăng đứng dậy, xuống nhà, phát hiện dì Chu đang lén lau nước mắt.
Hạ Lăng hỏi: "Dì Chu, dì sao vậy?"
Dì Chu ngẩng lên, thấy là cô thì càng không cầm được nước mắt, hồi lâu sau mới nức nở nói: "Bà chủ, có phải cô muốn rời xa ông chủ không? Sao cô có thể rời xa ngài ấy trong khi ngài ấy khó khăn như thế? Chẳng phải vợ chồng là phải hoạn nạn có nhau sao?"
Hạ Lăng bị hỏi đến sững người. Chuyện quái gì đây?
Cô biết, đúng là Lệ Lôi đã buộc Bùi Tử Hành thả cô, nhưng dì Chu là người giúp việc, sao lại biết cô muốn rời đi? Chẳng lẽ…
"Bùi Tử Hành đã nói gì với dì?" Giọng cô run rẩy.
"Ông chủ nói, chờ khi nào cô thức dậy thì bảo tài xế đưa cô đến Thiên Nghệ của ngài Lệ." Dì Chu khóc lóc, nói: "Còn tự tay thu dọn rất nhiều đồ đạc, dặn tôi nhất định phải mang tới cho cô."
Bùi Tử Hành đồng ý thả cô đi sao?!
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com