Cho dù là như vậy thì không bao lâu sau vẫn có nhóm khách quý và phóng viên phát hiện ra cô đang ở một mình, bọn họ dồn dập kéo tới, lôi kéo làm quen rồi phỏng vấn các kiểu. Kiếp trước, Hạ Lăng đã làm Thiên hậu nhiều năm nên đã sớm quen với việc đối phó trong những cảnh tượng hoành tráng kiểu này, vô cùng điêu luyện, nhưng cô chẳng hề thích thú mà chỉ thấy mệt mỏi.
Vất vả lắm cô mới thoát thân được.
Lần này, cô không dám tùy tiện đứng ở chỗ hẻo lánh nữa, cô khẽ nhấc làn váy dài màu trắng bạc lên, đi về phía phòng nghỉ, ánh trăng như nước ngập tràn trước bậc thềm, bóng dáng cô dập dờn trong đêm xuân.
Trong đêm xuân tươi đẹp, cô lại gặp người mà cô không hề muốn gặp chút nào hết.
"Hạ Vũ?" Hạ Lăng dừng bước, nhìn cô gái xinh đẹp như hoa như ngọc ở trước thềm cửa, giọng nói của cô trở nên lạnh lẽo: "Sao cô cũng ở đây?" Nếu cô nhớ không lầm, cô hoàn toàn không hề gửi thiệp mời tham dự tiệc trăm ngày cho Hạ Vũ, tại sao cô ta lại ở đây.
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com