Hạ Lăng khẽ cười lạnh: "Chính bởi vì suy nghĩ cho con nên tôi mới không dám ăn đồ bà nấu."
Đâu chỉ là không dám ăn thứ gì, cô thậm chí không dám đụng vào nguyên liệu nấu ăn có sẵn trong phòng bếp. Bảo thần kinh của cô quá nhạy cảm cũng được, thế nào cũng được, cô không muốn lại để đứa con trong bụng gặp bất cứ một sơ xuất gì.
Cô đứng lên và rời khỏi phòng ăn.
Bụng rất đói, đói đến cồn cào ruột gan. Cô vào phòng tìm một chiếc áo khoác dày nặng choàng lên người, còn đeo kính râm che khuất hơn nửa khuôn mặt, rồi đến siêu thị gần đó mua vài thứ.
Nước khoáng chưa bóc nhãn, mì ăn liền, giăm bông, sữa bò và những thứ tương tự.
Mang về biệt thự, cô vào phòng bếp bật bếp gas lên và định hâm nóng lại để ăn.
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com