Bùi Tử Hành giật mình, thì ra cô cũng quan tâm hắn sao?
Rồi hắn lại tự thấy mình suy nghĩ nhiều. Với tính tình của Tiểu Lăng, sợ là bị chiều hư rồi, không vui đơn giản là hắn ta không dỗ cô kịp thời thôi. Tầm mắt hắn lướt qua cô, nhìn về bàn thờ giăng đầy chỉ đỏ. Sau khi cô chết, hắn mang tâm trạng nửa tin nửa ngờ mời người bố trí bàn thờ này để gọi hồn cô, hy vọng cô có thể quay lại bên cạnh hắn.
Lúc nhớ cô, Bùi Tử Hành sẽ đến đây ngồi, vô số lần hắn nghĩ, nếu cô có thể trở về, cho dù cáu bẳn giận dỗi hắn ra sao, hắn cũng sẽ vui vẻ chịu đựng.
Có điều, lúc cô thật sự trừng hắn, hắn lại thấy đau lòng.
"Anh nói chuyện đi!" Hạ Lăng rất bực: "Có biết em tìm anh bao lâu rồi không!"
"Em còn quan tâm anh sao?" Trong giọng nói của hắn có chút chua xót nhàn nhạt và có chút mong đợi khó nhận ra.
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com