Bầu không khí yên lặng kéo dài.
Vệ Thiều Âm lạnh lùng uống cốc cà phê Mandailing. Vừa rồi anh ta tức giận vỗ bàn, làm nửa cốc cà phê tràn ra, nhưng người ưa sạch sẽ như anh ta lại không nhận ra.
Hạ Lăng cũng không nói gì, tim như chùng xuống.
Dù những lời vừa rồi của Đàm Anh đầy lạnh lùng, vô tình, nhưng lại là vì lo lắng cho công ty, không ai cãi lại được. Vệ Thiều Âm cũng thuộc quản lý cấp cao của công ty, lại là người chuyên nghiệp, cô cũng không cho rằng tình bạn giữa bọn họ nặng đến mức đủđể anh ta làm ảnh hưởng đến lợi ích công ty vì cô. Hơn nữa, nhưĐàm Anh đã nói, Vệ Thiều Âm không làm chủđược chuyện của trung tâm huấn luyện.
Miên man suy nghĩ, Vệ Thiều Âm nói: "Tiểu Lăng." Anh nhìn cô: "Cô không muốn sang Đế Hoàng, cũng vì Bùi Tử Hành muốn có cô?"
Cô buồn buồn vàừ lên một tiếng.
"Cô quyết tâm đến mức nào?"
"Dù có chết tôi cũng sẽ không trở thành đồ chơi của anh ta." Cô cúi đầu nhìn hoa văn phức tạp của tách cà phêđặt trên bàn.
Vệ Thiều Âm lại yên lặng, uống từng ngụm cà phê.
Hạ Lăng hít sâu một hơi: "Anh Vệ, xin lỗi, tôi đã làm anh khó xử rồi. Về chuyện này…"
"Cô còn nợ công ty bao nhiêu tiền?" Vệ Thiều Âm ngắt lời cô.
Hạ Lăng ngơ ngác.
"Còn nữa, xem tiền vi phạm hợp đồng thực tập sinh là bao nhiêu rồi nói với tôi." Vệ Thiều Âm buông tách cà phê trong tay, ra quyết định: "Báo tổng số cho tôi, rồi tôi sẽ giúp cô trả số tiền này."
Hạ Lăng không tin nổi. Vệ Thiều Âm giúp cô rời khỏi Thiên Nghệ sao?
Sống mũi Hạ Lăng cay cay. Anh ta không phải làông chủ lớn như Bùi Tử Hành hay Lệ Lôi, tiền tài cũng chỉ có hạn. Còn tiền vi phạm hợp đồng thực tập sinh trước giờ chỉ toàn con số trên trời. Vậy mà anh lại chịu bỏ ra nhiều như thế vì cô, sao cô không cảm động cho được.
"Sao anh lại giúp tôi?" Hạ Lăng khẽ hỏi.
"Trên thế giới này, người lọt được vào mắt tôi không nhiều lắm, cô là một trong sốđó." Vệ Thiều Âm nói, trên khuôn mặt ngạo mạn lộ vẻáy náy. "Nhưng Đàm Anh nói đúng, tôi phải lo lắng cho Thiên Nghệ, vì chuyện này mà khiến Thiên Nghệđối đầu với Đế Hoàng thì không đáng. Vậy nên, tôi chỉ có thể dùng danh nghĩa riêng để giúp cô rời khỏi Thiên Nghệ."
"Nhưng cô cũng phải suy nghĩ thật kỹ, Tiểu Lăng. Một khi làm như vậy, con đường tương lai của cô sẽ rất khó khăn. Không một công ty nào muốn có một thực tập sinh từng hủy hợp đồng, lại còn bịĐế Hoàng gây khó dễ cả. Có thể, cô sẽ phải rời khỏi giới giải trí mãi mãi."
"A Vệ, tôi không quan tâm." Cô nhìn Vệ Thiều Âm, nói nghiêm túc.
Cuối cùng, cô cũng đồng ý gọi anh ta là A Vệ. Đời này kiếp này, Hạ Lăng từng nói không cần một người bạn nào nữa. Nhưng anh ta lại giúp cô lúc khốn khó thế này, khiến cô bỏđề phòng, thốt ra như vậy.
Hạ Lăng ngẩng đầu lên: "A Vệ, tôi không quan tâm đến việc cóở lại giới giải trí hay không. Cóđiều, tôi không muốn nhờ vào sự giúp đỡ của người khác để cụp đuôi chạy. Dù muốn đi, tôi cũng phải đi một cách quang minh chính đại, chứ không phải bây giờ."
Vệ Thiều Âm nhìn cô thật kỹ, sau đó nở nụ cười: "Có ngày, cô sẽ tự hại chết mình vì cái tính kiêu căng này đấy."
"Nóđã hại chết tôi một lần rồi." Cô nói thản nhiên.
Vệ Thiều Âm chỉ coi như cô nói đùa, gõ ngón tay trên mặt bàn. Đây là thói quen mỗi lần anh ta suy nghĩ. Mãi sau, anh ta mới nói: "Tiểu Lăng, tôi nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có cách này thôi. Cô muốn thoát khỏi Bùi Tử Hành… cũng chỉ có thể dùng cách này, mạo hiểm thoát khỏi những nguy hiểm của giới giải trí."
Hạ Lăng không nói gì.
Thật ra còn có một cách, nhưng cô sợ nó sẽ khiến mọi người kinh ngạc.
Song trước mắt cũng chỉ có thể liều thôi.
"Đàm Anh bỏ qua tôi là vì tôi không đủ giá trị, không đủ khiến Thiên Nghệ bất chấp nguy hiểm để bảo vệ tôi." Hạ Lăng cân nhắc ngôn từ, nói với Vệ Thiều Âm: "Nhưng nếu tôi có giá trị thì sao? Giá trị cao hơn hai thực tập sinh này của Đế Hoàng?"
"Nếu thế thì Thiên Nghệ sẽ chọn bảo vệ cô." Vệ Thiều Âm nói không do dự, nhưng lại nhíu mày nhìn cô: "Hai thực tập sinh này có khả năng sẽ trở thành sao hạng một. Nếu cô có giá trị hơn bọn họ, trừ khi là…"
"Tôi sẽ chứng minh cho công ty thấy tôi có tiềm chất Thiên Hậu."
Sân tập bắn cao cấp.
Lệ Lôi kéo cây cung gỗ, lên dây, tên bắn trúng hồng tâm. Mấy cậu ấm và bạn gái của họ trầm trồ khen ngợi: "Đúng là Lệ thiếu gia, tài bắn cung bách phát bạch trúng, khiến người ta phải nể phục."
Lệ Lôi cười cười, nhận khăn lau mặt của bạn gái đưa tới, nghe thấy chuông điện thoại vang lên thì bước đến nghe.
"Alo, Đàm Anh?" Giọng của anh trầm thấp dễ nghe: "Cái gì, cậu nói Diệp Tinh Lăng muốn chứng minh với công ty rằng mình có tiềm chất Thiên Hậu?"
Ởđầu dây bên kia, Đàm Anh tạ tội với Lệ Lôi: "Xin lỗi, Boss, tôi định ép côấy vào đường cùng, như thế thì côấy sẽ phải nhờ anh giúp đỡ, nhưng tôi không ngờ côấy lại dùng cách đó…" Thật ra từ lúc đến nhà Lệ Lôi đón người, Lệ Lôi đã dặn dòĐàm Anh báo cáo tất cả chuyện về cô gái này vào mọi lúc.
Sở Thâm vừa đến đòi người thìĐàm Anh đã báo cáo với Lệ Lôi rồi. Chính Lệ Lôi đã dặn dò anh ta xử lý theo quy trình công ty, dọa Diệp Tinh Lăng để cô rơi vào đường cùng, phải nhờđến Lệ Lôi.
Không ngờ lại sơ suất như thế.
"Làm sao bây giờ, Boss?"Đàm Anh vội vàng muốn chuộc tội: "Hay là tôi nói côấy tư chất bình thường, gây sự vô cớ? Tiềm chất Thiên Hậu đâu dễ chứng minh như thế? Tôi cản côấy lại rồi thì côấy sẽđi xin anh…"
Lệ Lôi cười khẽ: "Cậu nói đúng, tiềm chất Thiên Hậu đâu dễ chứng minh như thế." Anh hơi nghiêng đầu nói chuyện điện thoại, ánh mặt trời giữa trưa trong veo. Đôi mắt sâu thẳm của anh tỏa sáng. "Tôi rất tò mò, không biết côấy lấy tự tin ởđâu ra mà lại dám chứng minh điều đó? Đàm Anh, cứ xử lý như bình thường, không cần làm gì cả, tôi rất mong chờ…"
Văn phòng Thiên Nghệ.
Đàm Anh cúp điện thoại, trầm tư một lát rồi gọi một cuộc điện thoại nội bộ: "Chuẩn bị sân khấu, tổ chức buổi đánh giá công khai."
Buổi đánh giá sẽđược tổ chức vào ba ngày sau, địa điểm là sân diễn kịch nhỏ trong trung tâm huấn luyện. Đàm Anh hạ lệnh, nếu như Hạ Lăng có thể dùng tiếng hát để chinh phục tổ bình thẩm thì sẽđược ở lại Thiên Nghệ. Còn nếu ngược lại, cô sẽ phải qua Đế Hoàng.
Tin tức vừa được công bố, cả trung tâm huấn luyện đã sôi trào.
Vệ Thiều Âm lo lắng, mắng Hạ Lăng điên rồi. Bao nhiêu năm mới có một Thiên Hậu, cô lấy đâu ra tự tin này?
Hạ Lăng biết là anh ta lo cho cô, nên chỉ cười cười, bảo anh ta mở to mắt ra nhìn. Chuyện này khó với người khác, nhưng lại rất đơn giản với cô. Cô từng đứng trên đỉnh cao của vị trí Thiên Hậu để quan sát mọi thứ, nên hiểu rõ cảnh giới của nó, càng hiểu được cách leo lên thế nào. Giờđây, cô chỉđi qua con đường đã chinh phục một lần nữa mà thôi.
Vệ Thiều Âm vẫn cảm thấy khó tin.
Anh ta dù lo lắng nhưng vẫn tỏ ra vui vẻ: "Cóđiều, nói khoác là cô, không làm được thì cũng chỉ có mình cô mất mặt."
Tuy nói vậy, nhưng Vệ Thiều Âm vẫn chỉ cho cô những điểm quan trọng cần chúý.
Hạ Lăng cảm động, có người bạn như thế này, cô còn mong gì hơn nữa?