Hạ Lăng ôm chặt anh, sợ lỏng tay ra là anh sẽ biến mất.
Lệ Lôi nhẹ nhàng vỗ lên tấm lưng gầy của cô, giọng nói vô cùng dịu dàng: "Không sao nữa rồi, Tiểu Lăng, không phải là anh đã tới rồi hay sao? Mấy ngày nay, em phải chịu khổ rồi."
Nước mắt của cô vốn đã được thu hết lại, bỗng không có chút dấu hiệu nào, đã rơi xuống.
Anh nâng mặt cô lên: "Khóc như con mèo hoa vậy."
Cô càng chảy nhiều nước mắt hơn, vừa khóc vừa nghẹn ngào nói: "Anh còn biết tới tìm em cơ đấy! Anh có biết là em rất nhớ anh hay không?! Em rất lo, rất lo…" Lo cho vết thương của anh, lo anh không bình an vô sự như lời của Sở Thâm và Mạch Na nói, nếu không tận mắt nhìn thấy thì cô sẽ chẳng thể ăn ngon ngủ yên được.
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com