Trong lòng Hạ Lăng hơi e ngại.
Lệ Lôi chỉ vào bùa hộ mạng trên cổ của cô: "Còn nhớ tấm bùa hộ mạng này không? Có nó phù hộ thì em sẽ không sao đâu." Giọng anh rất dịu dàng: "Tiểu Lăng nhất định sẽ đáp xuống đất an toàn."
"Vậy còn anh?"
"Em và anh sẽ cùng sống sót."
Sắc trời càng ngày càng tối đen lại, gió lốc gào thét, có hạt mưa to như hạt đậu bắt đầu rơi xuống, càng ngày càng dày đặc. Hạ Lăng thấy hoa đào trước mắt bị thổi nát thành mảnh nhỏ, có nhánh cây yếu ớt không thể chịu được lực đã bắt đầu lần lượt đứt gãy và rơi xuống.
Lệ Lôi nhìn thoáng qua sắc trời: "Tiểu Lăng, chuẩn bị sẵn sàng, anh cắt dây dù đây."
Anh rút ra một con dao từ túi đeo trên người, lưỡi dao sắc bén đặt lên dây buộc dù của cô.
Cô bắt đầu căng thẳng: "Lệ Lôi..."
"Đừng sợ, em nhất định sẽ không sao." Anh nhìn cô dịu dàng bằng đôi mắt sâu thẳm, tay phải nắm chặt chuôi dao, trầm ổn mà kiên định: "Anh yêu em."
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com