Sao hai đời rồi mà cô ta vẫn bám riết lấy cô như âm hồn không chịu tan biến thế nhỉ?
Hạ Lăng rất đau đầu, theo lý thì đời trước cô cũng không nợ cô ta cái gì mà, sao bây giờ lại cứ liên tục hãm hại cô mãi thế. Hạ Lăng bực bội vuốt tóc, hung dữ nói: "Có cách nào mà một lần vất vả rồi nhàn nhã cả đời không, diệt cỏ tận gốc, giải quyết dứt điểm phiền phức kia đi không?"
"Hạ Vũ?" Lâm Úc Nam cười cười: "Rất đơn giản, bảo người kia của cô giết cô ta đi, chặt xác, phi tang. Nếu cô ghét cô ta thì có thể cân nhắc chuyện rạch mặt."
Hạ Lăng, "…" Sao cô lại cảm thấy nếu người đại diện này của cô mà không lăn lộn trong giới giải trí thì sẽ đi theo Lệ Lôi làm xã hội đen? Cô thầm tưởng tượng hình ảnh anh ta đeo kính râm, cầm khẩu AK47, trông cũng khá hợp đấy.
Cô ra khỏi phòng rửa mặt, ra vẻ đau khổ, hận thù tranh đồ ăn sáng với Lâm Úc Nam.
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com