Hơn nửa đêm Hạ Lăng mới ngủ.
Sáng nay thức dậy, cô nhận ra mình đang rúc trong lòng Lệ Lôi, áp chóp mũi vào ngực anh, hơi ấm cơ thể và nhịp tim của anh rất gần cô, gần đến nỗi làm cô không thoải mái lắm. Cô ngẩng đầu, phát hiện Lệ Lôi đang nhìn mình không chớp mắt bằng đôi mắt đẹp và sâu, không biết đã nhìn bao lâu rồi.
Thấy cô nhìn lên, anh mỉm cười: "Chào buổi sáng, Tiểu Lăng."
Hạ Lăng tránh khỏi vòng tay anh, không chắc chắn lắm. Sao đêm qua, cô lại xoay mặt về phía anh rồi? Cô hơi mất tự nhiên, liếc nhìn xung quanh, hỏi: "Mèo con đâu?"
"Meo!" Đáp lại cô là một tiếng kêu yếu ớt nhỏ xíu. Cục lông nho nhỏ tủi thân nằm dưới chân giường, vẫn bẩn thỉu, nhìn cô bằng đôi mắt ướt sũng.
Tim Hạ Lăng mềm nhũn, cô giơ tay dịu dàng nói: "Lại đây nào."
Mèo con nhìn cô một chút, rồi lại nhìn Lệ Lôi một chút, do dự không dám cử động.
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com