Hạ Lăng thấy nó đáng thương, bèn hơi nhích ra ngoài mái hiên để dùng cơ thể che mưa cho nó.
Giọt mưa lạnh buốt rơi vào tóc và lưng, cái lạnh khiến mặt cô hơi tái đi, nhưng cuối cùng cũng thấy con mèo con kia ngừng run rẩy, lặng lẽ liếm khô lông trên người mình, ngước đôi mắt ướt sũng lên nhìn cô.
Cô cũng yên lặng nhìn nó. Gầy như vậy, có phải bình thường nó ăn không đủ no không?
Con mèo kia lại "meo" một tiếng với cô.
Hạ Lăng lục lọi trong túi xách hồi lâu, không tìm ra thứ gì có thể ăn được, lại còn bị nước mưa rơi vào túi xách, phấn Chanel và bút trang điểm trong túi đều bị ướt hết. Cô kéo khóa kéo của túi xách lại, đang chuẩn bị đứng dậy đi vào trong tòa nhà tìm chút thức ăn thì bỗng cảm thấy những giọt mưa rơi trên đầu đã ngừng lại, ánh sáng của ánh đèn neon bên đường dường như bị vật gì che khuất.
Cô ngẩng đầu, trông thấy Lệ Lôi.
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com