"Đúng, em đang nói dối." Hạ Lăng đột nhiên bực bội: "Chỉ là vài bộ quần áo thôi, đáng để anh gặng hỏi như vậy sao? Lệ Lôi, em thích mặc gì thì em sẽ mặc cái đó, anh quản nhiều quá rồi đấy."
Lệ Lôi đau lòng nhìn cô: "Bây giờ ngay cả nói thật với anh mà em cũng không muốn nữa sao?" Anh phí hết tâm tư tặng quà cho cô, cố gắng hết sức đưa đón cô đi về. Ngay cả Tô Đường cũng nói anh làm đủ nhiều rồi. Anh thật sự không nghĩ ra các cô gái còn có thể yêu cầu bạn trai làm gì khác nữa. Nhưng anh vẫn cảm thấy không yên, thường xuyên thấy Tiểu Lăng cách anh quá xa. Cô chưa bao giờ yêu cầu anh làm gì, trước giờ cô không yêu cầu bạn trai tặng quà, ở bên nhau, hoặc là bất cứ điều gì như các cô gái khác, cứ như cô hoàn toàn không hề để ý anh có làm gì hay không vậy.
Tô Đường nói, chỉ có khi không yêu thì con gái mới có thể bình tĩnh lạnh nhạt như vậy.
Câu nói đó khiến Lệ Lôi sợ hãi.
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com