Nước mắt đã cạn đến mức không còn chảy được nữa rồi.
Chuyện cũ như làn khói bay.
"Chị Tiểu Lăng." Trợ lý Vi Vi cẩn thận nói: "Chị có cần em múc nước rửa mặt cho chị không?"
Dòng suy nghĩ bị cắt ngang. Lúc này Hạ Lăng mới chợt nhớ ra, thân là một nghệ sĩ, để gương mặt của mình thành ra như vậy thật chẳng ra dáng chút nào. Cô đang định gật đầu đồng ý thì lại nghe thấy 'rầm' một tiếng, cánh cửa phòng trang điểm bị đẩy ra.
Tất cả mọi người quay ra nhìn.
Trong giây phút đó, cô chỉ cảm thấy cổ họng mình đắng chát, không thể nói nên lời được.
Trên đời này, nếu có ai đó có thể khiến cô mãi mãi không muốn gặp lại thì đó chính là hắn ta. Nhưng nếu có ai có thể khiến cô trăn trở, yêu hay hận đều không thể từ bỏ thì cũng chỉ có thể là hắn... chỉ duy có hắn ta mà thôi, Bùi Tử Hành.
Vị thần của cô, ác ma của cô, tất cả của cô.
Hạ Lăng nhìn bóng người cao lớn trước cửa, cả người cứng đờ, không thể thở nổi.
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com