Vệ Lăng Nam nói với cô: "Đây là loại thuốc vạn năng có thể cứu mạng. Sau khi nhận được điện thoại của Đàm Anh, anh đoán là sẽ dùng đến nên đã mang theo một lọ tới đây."
Hạ Anh Lạc gật đầu, nói: "Vất vả cho anh rồi."
Anh mỉm cười: "Không có gì vất vả cả, A Lạc, được làm việc cho em là vinh hạnh của anh. Bệnh tình của Kim Linh Nhi sẽ ổn định, nhưng cô ấy bị thương quá nặng, những ngày tiếp theo cần phải tĩnh dưỡng thật tốt, phải chăm sóc cẩn thận."
Câu nói sau cùng là nói với Đỗ Tranh.
Đỗ Tranh trả lời ngắn gọn: "Tôi sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt, cảm ơn anh."
Mấy người lại ở ngoài phòng bệnh trông chừng hồi lâu. Đến chập tối, bác sĩ chủ trị tuyên bố bệnh tình của Kim Linh Nhi đã ổn định trở lại, lúc này bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm, thần kinh căng thẳng cũng thả lòng. Hạ Anh Lạc cũng hơi rã rời, Vệ Lăng Nam đưa cô về nhà, chúc ngủ ngon.
Cô quay người đi vào biệt thự nhà mình. Vừa đi được mấy bước, Vệ Lăng Nam gọi cô: "A Lạc."
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com